Cập nhật thông tin chi tiết về 1️⃣Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn – Câu Chuyện Không Có Vai Chính… mới nhất trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Truyện cổ tích người lớn là tuyển tập những truyện ngắn của nhà văn Nguyễn nhật anh. Tạm quên đi những màn hóa thân thành các nhân vật thời thơ ấu, tác phẩm này sử dụng giọng văn của “người lớn” để kể câu chuyện. Cuốn sách gồm hai mươi câu chuyện nhỏ, chủ yếu nói về những tình huống đơn giản trong cuộc sống hôn nhân và gia đình. Những câu chuyện này đều được kể dưới một góc nhìn rất khác, dí dỏm, chân thành nhưng đầy suy ngẫm và trào phúng.
Khi những câu chuyện cổ tích không chỉ dành cho trẻ em …
Tác giả khéo léo sử dụng “truyện cổ tích” để nói về những câu chuyện đầy “đời thường” của mình, bởi chúng đều là những câu chuyện dễ bắt gặp, lặp đi lặp lại trong xã hội, quen thuộc với đời sống con người. như những câu chuyện cổ tích dành cho thiếu nhi. Chuyện chồng đi làm về muộn, bồ nhí nổi loạn, hai vợ chồng đệ đơn ly hôn, … Chuyện tưởng như nhỏ nhặt, thường ngày nhưng đôi khi khó hiểu, không thể tin được, không khỏi bất ngờ, thậm chí phẫn nộ. .
“Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu. Vậy mà điều nhỏ nhoi đôi khi lại là nguyên nhân của câu chuyện lớn. Việc hai vợ chồng đệ đơn ly hôn chỉ bằng một con ruồi là chuyện rất có thể xảy ra. “
Các nhân vật trong truyện cũng theo mô típ dễ nhìn, không phải chồng gia trưởng là chồng sợ vợ, không phải người vợ “đầu tắt mặt tối”, một cô vợ ngỗ ngược, vô lý,… đều là mô típ thực tế đến không thể thực tế hơn.
Điều khiến những câu chuyện này giống như truyện cổ tích nhất là chúng đều để lại những bài học khó quên.
… Đừng quên tích hợp các vấn đề dành cho người lớn
Truyện Cổ Tích Người Lớn đúng nghĩa là một cuốn sách dành cho người lớn. Chỉ những người trưởng thành – những người đang từng ngày vật lộn trong bộn bề cuộc sống – mới có thể tin rằng những tình tiết trái ngược, nhạt nhẽo này là có thật.
Người lớn sẽ hiểu sự ích kỷ, thực dụng của những người chồng, người vợ trong câu chuyện. Làm người lớn thật phi thường, nhưng cũng quá bất lực. Trẻ em cần nghe truyện cổ tích để học làm người lớn, nhưng người lớn trước sự bất lực không có gì dạy trẻ cách vượt qua nên đôi khi mù quáng đánh mất những thứ quý giá đối với mình, thậm chí đánh mất chính mình.
Hạ Đỏ: Tình yêu đơn phương thầm lặng
Cái hay của tác phẩm là mang đến những gì tưởng chừng là bi kịch của cuộc đời, nhẹ nhàng, hài hước và chủ yếu là hài hước. Anh không viết một dòng triết lý sâu xa nào, chỉ đơn thuần là kể, là cảm nhận, để người đọc tự suy ngẫm, nếu bắt gặp chính mình ở đâu đó.
“Mỗi lần cãi nhau với vợ, tôi lại ân hận về quãng đời thanh xuân của mình …… một buổi sáng thức dậy, tôi cảm thấy hơi ấm quen thuộc bên cạnh đã không còn nữa.… Tôi cảm thấy cuộc sống thật cô đơn và buồn bã. “
Chuyện cổ tích đời người buộc chúng ta phải đóng quá nhiều vai
Nếu truyện cổ tích dành cho trẻ em, nhân vật chính nhân hậu luôn được hoàn thành, kẻ ác độc ác và bị trừng trị, thì nhân vật cổ tích xuất hiện đúng lúc, ban cho phép màu cứu rỗi. Nhưng trong truyện cổ tích dành cho người lớn, một người có lúc tốt, có lúc biến thành ác, có lúc đóng vai anh hùng mạnh mẽ, có lúc chỉ biết đau đớn, có lúc xứng đáng được hưởng hạnh phúc, nhưng đột nhiên lại bị đau đớn, chỉ có thể đóng vai thần tiên, đem lại hạnh phúc. và hạnh phúc cho chính tôi.
Ví dụ, một cặp vợ chồng đệ đơn ly hôn bắt đầu từ một con ruồi, sau đó phát hiện ra, con ruồi mà họ nghĩ ban đầu là một mẩu lá trà. Hoặc một người chồng muốn giữ hòa khí trong nhà bằng cách nhận hết lỗi của mình và cuối cùng phải thốt lên “Trăm lần không phải lỗi của tôi! Tất cả là do em!… Nếu em không lấy anh thì còn đâu! ”
Truyện người lớn là những câu chuyện đời thường nhỏ, đôi khi không gọi là truyện mà chỉ là những tình huống, nhưng nó luôn nảy sinh sau đó, luôn tồn tại ở một phía đối với người đọc. khấu trừ. Những thứ đã mất là mãi mãi mất đi, không có phép màu nào xuất hiện rồi mang về. Cứ loay hoay như vậy, cuối cùng chẳng mấy ai nhận ra mình đã từng.
Những câu chuyện dành cho người lớn không phải lúc nào cũng có một kết thúc có hậu
Một thứ đơn giản đến không thể, những thứ xuất phát từ mục đích tốt, đã dẫn đến một kết cục tồi tệ như vậy. Rồi sao? Câu trả lời là không. Vì tất cả những câu chuyện của “người lớn”, rất ít người thực sự muốn điều tra nguyên nhân. Xuất phát từ chuyện không quan trọng, quan trọng là đã buông lời nói xấu, điều quan trọng là “người lớn” đã bị tổn thương, không có cách nào khôi phục lại được.
Khác với cái kết đẹp trong Ngày xưa có một chuyện tình, lần này tác giả Nguyễn Nhật Ánh kể câu chuyện của những người trưởng thành với những cái kết không mấy tốt đẹp, nhân vật tưởng là đoan chính thường cảm thấy cay đắng.
Một cuốn sách nhẹ nhàng, hài hước, dễ đọc, dễ hiểu. Cuốn sách dạy mọi người nhìn thế trận bằng con mắt vui vẻ nhưng vẫn đầy suy nghĩ. Làm người lớn không khó, chỉ là người lớn đừng lúc nào cũng như trẻ con và cho rằng mình thật phi thường.
Si Li
Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn
Nhưng rất may là vợ tôi đi vắng. Hình như cô ta đi ra chợ từ sáng sớm. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tôi cũng chưa biết tôi định sẽ là người chồng như thế nào.
***
Mọi chuyện đều bắt đầu từ cái tính ưa bay nhảy của tôi.
Từ xưa đến giờ, hai chân tôi đố có mà ở yên được một chỗ. Hồi nhỏ đi chơi, bao giờ tôi cũng mò về nhà sau giờ cơm. Trăm lần y một, thật là tài! Còn mỗi buổi tối, khi đến giờ đi nhủ, lần nào bố mẹ tôi cũng thay nhau bò xuống gầm giường, gầm tủ và thò đầu vào các ngách cửa tối om om để tìm tôi. Nhưng vất vả vậy mà nào có tìm thấy. Lúc ấy tôi đã tót đi chơi tận đẩu tận đâu rồi, có tài thánh cũng đừng hòng mò ra.
Sau này cũng vậy, tôi mà đã trốn học thì thầy giáo chỉ có nước lắc đầu.
Nhưng đùng một cái, như những người đàn ông khốn khổ khác, tôi lấy vợ.
Có những điều mà khi còn độc thân nghe người ta nói tôi không tin, tôi cho là chuyện mê tín dị đoan. Nhưng bây giờ, khi đã là một ông chồng hẳn hòi như ai, tôi mới cay đắng nhận ra đó là sự thật. Chẳng hạn như vợ và thói rong chơi là hai thứ xung khắc nhau như nước với lửa, không thể nào hòa hợp được. Nếu tôi muốn làm vừa lòng vợ thì phải bỏ cái tật lông bông, còn nếu tôi muốn làm vừa lòng tôi thì không còn cách nào khác là phải bỏ… vợ. Nhưng tôi thì lại không thể lấy ai bỏ ai, bên nào tôi cũng thích. Thế mới khổ!
Vợ tôi thì muốn tôi sau khi đi làm về phải thường xuyên ở nhà, mặc dù nếu có ở nhà tôi cũng chẳng đở đần gì được vợ mấy tí. Cô ta nói: “Ðàn ông con trai là trụ cột gia đình, đâu co thể bỏ đi chơi hoài được. Chẳng thà ở nhà anh nằm khoèo trên giường, em còn thấy dễ chịu hơn!” Mặc dù vợ tôi hứa hẹn cái khoản “nằm khoèo” rất hấp dẫn nhưng tôi lại không khoái làm trụ hay làm cột, dù là cột cẩm lai đi nữa. Cây cột suốt đời đứng hoài một chỗ, chán thấy mồ! Tôi thì tôi lại thích đi nhậu nhẹt và chơi bài với bạn bè hơn, có khi tôi còn tếch ra tận miền Trung suốt cả nửa tháng để theo dõi một đội bóng đá cưng của tôi tranh giải A1 toàn quốc.
Tình trạng nhì nhằng giữa hai bên đưa đến lắm điều bất hạnh. Gia đình tôi hục hặc luôn. Ðể chống lại tôi, vợ tôi dùng đủ mọi cách, kể cả việc cầu viện đến bố mẹ chồng.
Một hôm tôi về thăm bố mẹ, chưa kịp bước chân qua khỏi cửa, đã nghe bố tôi hét tướng:
– À, thằng kia, mày bỏ nhà đi đâu cả tuần nay hả? Vợ mày qua đây khóc om sòm, mày có biết không?
Rồi không đợi tôi trả lời, bố tôi chỉ tay ra đường:
– Xéo ra khỏi nhà tao ngay! Ði mà chạy theo mấy con ngựa cái của mày, đồ ma cà bông!
Bộ mặt giận dữ của bố tôi và con dao cạo râu trên tay ông không cho phép tôi hó hé lấy một tiếng. Tôi đi thụt lùi ra đường cho đến khi đạt được một khoảng cách an toàn mới dám quay mình bỏ chạy.
Tôi trở về nhà với một tâm trạng vừa xấu hổ vừa phẩn uất. Càng nghĩ ngợi tôi càng giận vợ. Trăm sự cũng tại cái thói lẻo mép của cô ta. Hừ, lần này tôi sẽ cho cô ta biết tôi là người chồng như thế nào! Ở đó mà thóc với mách!
Nhưng rất may là vợ tôi đi vắng. Hình như cô ta đi ra chợ từ sáng sớm. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tôi cũng chưa biết tôi định sẽ là người chồng như thế nào. Thế là, một mình một cõi, tôi gieo mình lên ghế và lần đầu tiên trong đời tôi bật khóc nức nở. Khóc mộ thơi, có trớn, tôi càng khóc ngon lành. Cứ nghĩ đến gương mặt hầm hầm của bố tôi, tôi không sao kìm tiếng khóc lại được. Hừ, tôi mà là đồ ma cà bông! Lại còn chạy theo những con ngựa cái nữa chứ!
Bạn có bao giờ lắng nghe tiếng khóc của mình chưa? Nếu chưa, bạn hãy cố gắng khóc một lần và thử lắng tai xem, nó lạ lắm! Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra tiếng khóc của mình rất đỗi du dương và từ khi phát hiện ra điều đó, trong quá tình khóc, tôi cố gắng lên bổng xuống trầm và nhấn mạnh các nhịp cho nó càng du dương hơn nữa.
Trong khi tôi đang say sưa luyện giọng thì có ai đó dặt tay lên vai tôi. Thế là đang khóc nghệ thuật tôi liền chuyển qua khóc tự nhiên. Lúc này tiếng khóc tồ tồ của tôi đủ súc khiến đá phải xúc động. Phụ nữ khóc là chuyện thường tình nhưng một khi người đàn ông đã rơi nước mắt thì vấn đề quả là nghiêm trọng, gia cang tan tành tới nơi chứ chẳng phải đùa! Phải thế mới được, phải cho cô ta thấy rõ tội trạng của mình! Tiếng khóc trong lồng ngực tôi cứ tuôn ra như suối.
Vợ tôi vẫn đứng im lặng sau lưng tôi. Hình như cô ta đang bối rối gặm nhấm khuyết điểm của mình và đang nghĩ cách làm lành với chồng. Hừ, nhưng đâu có dễ dàng như vậy được! Ðừng có hòng tôi tha thứ ngay! Phải để cho cô ta biết thế nào là sự dày vò của lương tâm! Nghĩ vậy tôi càng nức nở tợn. Vợ tôi dường như không thể chịu đựng lâu hơn nữa,cô ta bắt đầu khịt mũi và đưa tay vuốt tóc tôi, nhỏ nhẹ hỏi:
– Tại sao con khóc?
– Cái gì? – Tôi kinh ngạc khi nghe vợ tôi kêu tôi bằng “con”.
– Tại sao con khóc? – Vợ tôi lại hỏi, vẫn không thay đổi cách xưng hô.
Thế này thì quá lắm! Tôi quay phắt lại và kinh hoàng nhận thấy trước mặt mình không phải vợ mà là một ông già râu tóc bạc trắng đang nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ.
– Ông là ai? Ông vào nhà tôi để làm gì? – Tôi la hoảng.
Ông già lạ mặt mỉm cười:
– Ta là Bụt.
– Bụt gì? – Tôi không hiểu.
– Thì là Bụt chứ Bụt gì! Như trong chuyện cổ tích ấy mà!
Tôi nheo mắt:
– Hừ, chuyện cổ tích chỉ dành cho trẻ con thôi. Tôi không bị ông lừa đâu!
Ông già đưa tay sờ râu:
– Con không tin ta ư?
– Tôi không tin, ngàn lần không tin! Tôi sẽ kêu công an!
Không để ý lời đe dọa của tôi, ông già nhướn mắt:
– Vậy thì con hãy nhìn đây!
Ngay tức khắc, ông già biến mất như một làn khói. Tôi đưa tay dụi mắt và lập tức làm dấu thánh. Quái thật, thế mà tôi cứ tưởng thời xưa mới có Bụt thôi chứ! Ngờ đâu Bụt ở ngay nhà mình.
Bụt lại hiện ra, cũng đột ngột như khi biến đi:
– Con tin ta rồi chứ?
Tôi gật đầu, vẻ khúm núm:
– Con tin.
– Thế thì con hãy trả lời câu hỏi của ta, tại sao con khóc?
Trong một thoáng, tôi nhớ ra trước đây Bụt cũng hỏi cô Tấm một câu tương tự. Thế là, bằng lòng tin cậy và nỗi xó xa của người chồng đau khổ, tôi bắt đầu kể cho Bụt nghe hoàn cảnh khốn đốn của mình, hy vọng rằng cùng là giới mày râu Bụt có thể dễ dàng thông cảm nỗi khổ của tôi.
Quả vậy, nghe xong, Bụt hỏi liền:
– Bây giờ ta có thể giúp con được gì?
Mọi việc diễn ra đúng hệt như trong những câu chuyện cổ. Tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:
– Bụt làm sao giúp cho con đi chơi mà vợ con không biết!
Bụt nhún vai:
– Ồ, tưởng gì! Cái đó thì dễ thôi!
Mặt mày tôi rạng rỡ hẳn lên:
– Chừng nào Bụt mới giúp con?
Bụt nhìn tôi bằng ánh mắt tinh quái:
– Bắt đầu từ ngày mai, con muốn đi đâu thì đi. Vợ con sẽ không hề hay biết.
Trong khi tôi sững sờ vì sung sướng thì Bụt khoát tay:
– Còn bây giờ thì ta đi đây! Khi nào cần ta, con cứ gọi ta ba lần, ta sẽ đến! Tạm biệt!
Khi Bụt đi rồi, tôi mới chợt nhớ ra mình đã quá đắm chìm trong ngây ngất nên quên cảm ơn Bụt. Nhưng có lẽ chả sao, tôi tự nhủ, đã là Bụt thì chẳng ai chấp nhất gì cái chuyện nhỏ nhặt đó.
Ngày mai ta sẽ sống một cuộc đời mới! Say sưa trong ý tưởng :Di lọi đó, tôi đã mỉm cười độ lượng với vợ khi cô ta xách giỏ đồ chợ vào nhà. Cô ta cũng cười đáp lại vẻ thân thiện của chồng, không hề hay biết tí gì về những âm mưu hắc ám trong đầu tôi: “Ở đó mà cười! Ngày mai nhà ngươi sẽ biết tay ta!”.
Sáng hôm sau, tôi tót ra khỏi nhà từ sớm tinh mơ. Thật bụng thì tôi vẫn còn bán tín bán nghi về khả năng mầu nhiệm của ông Bụt thời quá độ này. Nhưng cứ đánh bài liều thử xem sao. Tôi ở chơi nhà thằng bạn đến trưa trờ trưa trật mới mò về nhà. Tôi đặt chân qua ngưỡng cửa mà trong bụng hồi hộp không thể tả.
Vợ tôi đang ngồi rửa chén dưới bếp. Nghe tiếng tôi về, cô ta không tra hỏi hoạnh họe như mọi khi mà vẫn ngồi lặng lẽ làm việc. Thoạt đầu tôi nghĩ là vợ tôi giận tôi. Nhưng không phải. Suốt buổi chiều hôm đó, không khí trong gia đình tôi rất vui vẻ, thân ái. Vợ tôi không hề nhắc đến việc tôi đi chơi bỏ cả cơm trưa. Quan hệ giữa hai vợ chồng êm đẹp đến nỗi tuồng như sáng nay không phải tôi đi chơi đô-mi-nô ở nhà bạn bè mà là đi ngân hàng lãnh tiền trúng số độc đắc vậy. Ðiều đó khiến tôi ngạc nhiên một cách sung sướng.
Qua hôm sau, phát huy thành quả đạt được, tôi bỏ nhà đi suốt hai ngày. Và khi tôi trở về, áo quần xốc xếch, vợ tôi cũng không hề cằn nhằn lấy một tiếng. Không thèm quan tâm đến vai trò “trụ cột gia đình” mà tôi đã cố tình từ bỏ, cô ta đối xử với tôi ân cần như thể tôi vừa đi chinh phục sao Hỏa về. Không khí trong nhà ngọt ngào cứ như là ướp mật. Thật không thể tưởng tượng, hệt như chúng tôi đang hưởng tuần trăng mật vậy. Trong những giây phút đẹp đẽ đó, tôi nghĩ đến ông Bụt với lòng biết ơn sâu sắc và sự ngưỡng mộ không cùng. Bụt thế mới là Bụt chứ! Chả trách cô Tấm nhoáng một cái đã thành bà hoàng chức trọng quyền cao.
Từ hôm đó, chả cần phải lấm la lấm lét, chả cần phải rào trước đón sau, hễ muốn đi chơi đâu tôi chỉ có việc xỏ chần vào giày và tót ra đường. Ba ngày, một tuần, rồi nửa tháng, thời gian vắng nhà của tôi cứ tăng lên theo cấp số nhân, không làm sao kềm lại được. Thoạt đầu tôi còn thả rong loanh quanh trong thành phố, sau đó tôi tếch ra Vũng Tàu tắm biển, tôi bay lên Ðà Lạt hóng gió cao nguyên. Có khi cao hứng, tôi theo bạn bè vù về các tỉnh miền Tây nằm chơi suốt cả tháng, bỏ mặc nhà cửa cho một tay vợ tôi trông nom. Ấy vậy mà cô ta nào có than thở lấy một lần, thật khác hẳn trước kia! Thậm chí vợ tôi còn tỏ ra ngày một âu yếm hơn, làm như tôi trước nay không hề bước ra khỏi nhà lấy một bước vậy.
Còn tôi, tất nhiên là tôi không dại gì kể ra ba cái chuyện rong chơi đàn đúm của mình. Lờ tịt mọi thứ, mọi chuyện đã có Bụt lo, tôi tha hồ vui chơi thoả thích và lẳng lặng tiếp nhận sự nuông chiều quá đáng của vợ.
Một hôm đang ngồi trong quán nước, tình cờ tôi gặp cô bạn của vợ tôi. Sau vài câu chào hỏi, cô ta đột ngột nói:
– Anh dạo này siêng đi chơi ghê!
Tôi giật thót người. Quỷ tha ma bắt cô ta đi! Thế này thì hỏng bét! Tôi rủa thầm trong bụng và lập tức chối phắt:
– Ðâu có! Chắc chị lầm tôi với ai!
Cô ta cười cười:
– Thôi đi, đừng có chối! Tôi gặp hai vợ chồng anh đi chơi thảo cầm viên hoài. Tuần nào tôi chẳng dẫn con tôi ra đấy.
Chà, còn giở giọng nói kháy ra nữa! Tôi là chúa ghét trò chuyện với loại đàn bà này. Có giỏi thì cứ kể tuột cho vợ tôi biết đi! Làm gì phải quanh co!
Thấy tôi sầm mặt, cô bạn tỏ vẻ ngạc nhiên và thận trọng cáo từ.
Nhưng chưa hết. Ở đời chẳng thiếu gì người độc mồm độc miệng. Hôm sau, tới phiên bà hàng xóm tôi châm chọc:
– Sao dạo này thấy cậu ở nhà hoài?
Mặc dù khó chịu trong lòng tôi vẫn phải trả lời, giọng lấp lửng:
– Có gì đâu, bác!
– Có chứ! – Bà hàng xóm gật gù – Tôi thấy cậu thay đổi nhiều. Trước kia có bao giờ tôi thấy cậu dẫn vợ đi coi hát hằng đêm như lúc này đâu!
Tôi bước vào nhà, đóng sập cửa lại, bỏ mặc bà già đứng ngơ ngác bên kia hàng rào. Hừ, xiên với xỏ, lắm điều! Chuyện mình không lo, cứ đi chõ mũi vào chuyện thiên hạ, quỉ quái gì thế không biết!
Trong cơn bực tức, tôi nằm nhà suốt một ngày, không thèm ló mặt ra đường. Tôi giận tất thảy mọi người. Trừ vợ tôi. Cô ta lúc nào cũng chăm sóc tôi tử tế, lại không nói cạnh nói khóe một lời. Tôi giận cả Bụt. Lỗi này là do Bụt cả thôi. Ðáng lẽ Bụt phải tính đến chuyện che mắt tất cả những người quen thân như đã che mắt vợ tôi. Còn cứ để như thế này thì nguy to. Ðã là Bụt mà cũng mất cảnh giác! Lần đầu tiên, tôi nghĩ đến vị thần hộ mệnh của tôi với một chút khinh thường.
Tuy nhiên, tôi càng ghét loài người thì loài người càng tìm cách tỏ ra mình đáng ghét tợn. Bố tôi đến thăm vợ chồng tôi cũng không ngoài mục đích nói với tôi vài lời:
– Bố thật mừng khi thấy con chịu sửa đổi tính nết. Thật chẳng hay ho gì cái trò chạy rong suốt ngày ngoài đường.
Bố tôi chưa kịp nói hết lời, tôi đã chui đầu vào mền và bịt chặt hai tai lại.
Tôi nằm trùm mền, mồ hôi túa ra dầm dề, vừa giận dỗi vừa ấm ức. Bố con mà còn đến thế thì thôi! Nhưng khi nỗi bực dọc lắng xuống, tôi lơ mơ cảm thấy có một điều gì đó bất thường trong toàn bộ câu chuyện này. Tôi lạnh toát cả người khi nhớ ra bố tôi là người không thích bỡn cợt, quanh co, móc ngoéo. Vậy thì những điều ông nói với tôi mang ý đồ gì? Còn cô bạn của vợ tôi, còn bà hàng xóm, họ dại gì mà xiên xỏ tôi để chuốc lấy thù hằn! Nhưng chẳng lẽ những chuyện họ nói lại là có thật? Vô lý, ngàn lần vô lý! tôi đâu phải hạng người thích đi coi hát, đi chơi thảo cầm viên với vợ. Vả lại, tôi đâu có làm những chuyện đó! Càng nghĩ ngợi, tôi càng cảm thấy đầu óc rối tung và nhức như búa bổ. Hẳn là có một trò mà mãnh gì đây! Nhưng đó là trò gì?
Ðợi cho bố tôi ra về, tôi tốc mền ngồi phắt dậy. Vợ tôi lập tức chạy đi lấy khăn ướt định lau mặt cho tôi. Nhưng tôi đã kịp túm lấy tay cô ta, hỏi bằng giọng hớt hải:
– Em ơi, điều gì đã xảy ra?
Vợ tôi trố mắt:
– Anh hỏi gì em không hiểu. Ðiều gì là điều gì?
Tôi kịp nhận ra mình đã quá vội vàng. Tôi cố trấn tĩnh và đặt một câu hỏi khéo léo hơn:
– À không, anh định hỏi là tuần vừa rồi anh và em đã xem những phim gì?
Vợ tôi cốc nhẹ lên trán tôi một cách âu yếm:
– Anh đãng trí quá! Phim “Cô gái bên hồ”, “Số phận trớ trêu” nè, rồi “Tấn thảm kịch trong buổi đi săn”, “Ảo vọng tình yêu” nè! Mà anh hỏi để làm gì vậy?
– Hỏi cho biết thôi. Bởi vì tối nay anh định rủ em đi xem phim.
Vợ tôi lắc đầu:
– Thôi, hôm nay mình ở nhà đi. Anh đang ốm mà!
Tôi gieo mình xuống giường, thở dài não nuột. Thế là rõ. Có một tên bịp nào đó đã đội lốt tôi sống trong căn nhà này trong những ngày tôi đi vắng. Hắn đã đánh lừa tất cả mọi người, kể cả vợ tôi. Và hắn đã làm đủ mọi trò nịnh đầm, hèn gì mà vợ tôi chẳng tử tế với hắn và với… tôi. Hừ, một tuần mà đi xem phim với nhau những bốn lần! Tôi đấm tay xuống giường đánh “rầm” một cái khiến vợ tôi đang giặt đồ cũng phải tức tốc chạy lên:
– Gì vậy anh?
Tôi ôm bụng:
– Anh đói. Em chạy ra đầu ngõ mua giùm anh tô phở.
Sau khi dùng kế điệu hổ ly sơn dụ vợ ra khỏi nhà, tôi thu nắm tay và nghiến răng gọi Bụt ba lần.
Ngay lập tức, Bụt xuất hiện. Trước điệu bộ hung hăng như con gà chọi của tôi, Bụt vẫn tỏ ra bình tĩnh:
– Ta có thể giúp gì cho con nữa đây?
Tôi nhăn nhó:
– Thôi, thôi, con lạy Bụt, con chẳng cần Bụt giúp gì nữa sất! Con chỉ cần Bụt cho con biết đứa khốn nạn nào đã lẻn vào nhà con khi con đi vắng, con sẽ xé xác nó ra!
Bụt mỉm cười:
– Con đừng có phát rồ như vậy! Con đã chẳng từng nhờ ta giúp con đi chơi mà vợ con không biết đó sao! Con xem ta đã thực hiện yêu cầu của con tốt như thế nào!
Tôi bứt tai:
– Thì là tốt thật! Nhưng còn cái tên bịp nào đó…
Bụt nhún vai:
– Không phải là tên bịp. Ðó là một cọng hành. Ta đã biến cọng hành thành một người giống hệt con và cho nó sống trong nhà lúc con đi vắng. Có vậy thì vợ con mới không hay biết chuyện làm của con được.
Tôi thở phào:
– Chỉ là cọng hành, nhưng là một cọng hành cực kỳ tốt bụng. Không những đóng tròn vai của con mà nó còn giúp con trở thành một người chồng mẫu mực dưới mắt vợ. Nó dẫn vợ con đi xem phim, nghe ca nhạc, đi hóng mát…
Tôi nóng nảy cắt ngang lời Bụt:
– Thế tối nó ngủ ở đâu?
– Tất nhiên là ở nhà con.
Tôi liếm môi:
– Ở phòng khách chứ?
– Sao lại phòng khách? – Bụt nhướn mắt – Nó ngủ ở phòng ngủ, đúng nơi con vẫn nằm, bởi vì nếu không, vợ con sẽ nghi ngờ…
Tôi cảm thấy máu nóng dồn lên mặt:
– Thế… thế…
Nhưng tôi không làm sao cất nên lời. Cuối cùng tôi đành nuốt nước bọt hai, ba cái rồi im bặt. Hỏi thẳng ra thì thật bất tiện. Tôi có cảm giác lồng ngực mình sắp sửa nổ tung. Hàng trăm dấu hỏi cứ quay tít trong óc. Hừ, cọng hành thì cọng hành chứ! Nó chỉ là cọng hành khi nó chưa thành người kia, còn đã hóa thành người rồi thì nó làm những trò bậy bạ gì chỉ có trời mới biết! Tôi bần thần hỏi Bụt:
– Thế bây giờ nó đâu?
– Cọng hành ấy à?
– Vâng.
– Nó đây.
Bụt thò tay vào túi áo lấy ra một cọng hành còn tươi chìa ra trước mặt tôi. Tôi ngắm nghía cọng hành một hồi và không giấu vẻ nghi hoặc:
– Bụt biến nó thành người xem!
Chiều ý tôi, Bụt vuốt nhẹ lên cọng hành. Cọng hành. Cọng hành lập tức phình ra, cao lên và trong nháy mắt biến thành một người đàn ông trước vẻ mặt kinh hãi của tôi. Thật là quái quỉ, hắn giống hệt tôi, cái tên bịp đó! Dòm hắn tôi cứ tưởng mình đang soi gương. Ngay khi vừa hiện hình người, hắn đã bộp chộp nháy mắt chào tôi, cái mặt trông điểu không thể tả.
Tôi không dằn được cơn giận, định chồm lên thoi cho hắn một quả nhưng Bụt đã nhanh tay gõ lên đầu hắn. Do đó, tay tôi chưa kịp chạm vào người hắn thì hắn đã trở lại là một cọng hành bé xíu, mảnh mai nom đến là vô tội.
Tôi chìa tay ra:
– Bụt cho con mượn cọng hành đi!
– Ðể làm gì?
– Xem qua một tí.
Tôi tưởng Bụt sẽ từ chối, nhưng không. Tôi cầm lấy cọng hành quan sát thật kỹ và bỗng nghe nhói nơi tim khi phát hiện ra chùm rễ lòa xòa ở phía cuối cuống hành. Thế này thì hỏng bét! Tôi rủa thầm trong bụng và nhanh tay cho cọng hành vào miệng nhai ngấu nghiến, bất ngờ đến nỗi Bụt cũng không kịp can thiệp.
Nhìn tôi hùng hổ ăn sống nuốt tươi tên bịp bợm, Bụt chỉ biết lắc đầu:
– – Con làm hỏng hết! Từ nay ta biết lấy ai ở nhà để thay thế con?
Tôi xua tay lia lịa:
– Thôi khỏi, khỏi! Tự con ở nhà lấy được rồi. Từ nay trở đi Bụt đừng có dắt bất cứ tên khốn nào vào nhà con nữa, dù nó là cọng rơm, cọng tỏi hay cọng gì gì… Tưởng Bụt giúp thế nào chứ giúp kiểu đó thì con không ham.
Nghe tôi trách móc, Bụt tặc lưỡi:
– Thì ta biết làm thế nào! Bất cứ sự dối trá nào cũng đều phải trả giá cả, làm sao khác được. Nếu con không muốn thì thôi, ta đi đây. Chào con!
Bụt đến và đi khỏi đời tôi hư ảo như trong một giấc mơ, hệt chuyện cổ tích. Nhưng tôi kthì không mơ một chút nào. Tôi biết từ nay về sau tôi sẽ phải là trụ cột trong nhà, sẽ phải chăm sóc vợ nhiều hơn, dẫn vợ đi xem phim, nghe ca nhạc, đi dạo mát… nói chung là làm tất cả những điều mà thằng chồng mẫu mực chết tiệt kia đã làm.
Và lạ lùng làm sao, tôi đã làm tất cả những điều đó trôi chảy đến không ngờ, dường như trước đây chính tôi chứ không phải một ai khác đã làm thay cho tôi. Cô bạn của vợ tôi, bà hàng xóm, bố tôi và ngay cả vợ tôi nữa, chắng ai nghi ngờ gì về tính liên tục trong nếp sống gương mẫu của tôi. Nói cho đúng ra thì vợ tôi cũng có một thắc mắc nho nhỏ. Cô ta thường hỏi tôi:
– Sao dạo rày bỗng dưng anh lại thích nhai cọng hành vậy hả?
– 1984 –Nguyễn Nhật Ánh
Review Sách Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Độc giả Võ Thị Minh Lệ nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Tác phẩm gồm 20 truyện ngắn về những chuyện của người lớn dưới con mắt nhìn của tuổi mới lớn. Vậy, tạm biệt Văn phong dí dỏm cuốn hút người đọc. Câu chuyện nghe thật tuyệt!. Câu chuyện nghe thật tuyệt!
Mình ko thích giọng văn của bác Ánh trong cuốn sách này. Giọng văn chỉ hài hước ở chuyện đầu tiên, đến các chuyện sau rất nhàm và mình thấy hơi lố
Độc giả Trịnh Hạnh nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tập Truyện). Làm tốt lắm!
Quyển này hồi đó chú Ánh viết rất hay. có điều mình thích bìa cũ hơn là bìa khi tái bản
Độc giả Hope Diamond nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Tôi rất thích tác phẩm này của Nguyễn Nhật Ánh. Nội dung không những hay mà bìa bên ngoài cũng rất đẹp. 5 sao.
Độc giả Nhung Phạm nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Một cuốn sách mà các bạn sẽ phải bất ngờ khi đọc từ những dòng đầu tiên . Nó dạy con người chúng ta các cách đối xử , giao tiếp , giải quyết các mâu thuần xảy ra trong gia đình , cuộc sống đặc biệt là hôn nhân . Bạn sẽ tìm được đâu đó con người của chính bản thân mình , đâu đó vấn đề mà cách bạn đã gặp phải , đâu đó cách xử lí mơ hồ sai lầm của các bạn …. Hãy đọc và cảm nhân …:)
Độc giả Phan Thị Ánh Đào nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Chuyện tích hợp cho những lúc tán gẫu hoặc tìm ý để tán gẫu với bạn bè chứ còn nội dung sâu cay ở bên trong thì không có nhiều. Chủ yếu phản ánh nhẹ nhàng những cái đang diễn ra trong xã hội, cách viết văn của chú Ánh vẫn vậy, nhẹ nhàng, trong sáng và dí dỏm.
Độc giả Nguyen Vy nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Đây là lần đầu mình đọc truyện của NNA. Rất thất vọng. Mình nghe nhiều người khen hay nhưng khi đọc chắc không hợp với mình hay thế nào đó mà đọc 1-2 truyện ngắn mình ngưng không đọc tiếp, rùi ráng đọc ráng đọc nhưng vẫn không có chút cảm giác thích thú gì. Mình đọc thấy luẩn quẩn một cô vợ hay ghen hay khóc, một ông chồng gây lỗi tìm cách làm lành với vợ…….các câu chuyện nó cứ nhạt nhẽo thế nào ấy. Không đọc hết cũng đoán được tình huống câu truyện, kết truyện là gì rồi. Cảm thấy khá thất vọng. Hy vọng những cuốn khác đỡ hơn. Vì mình mới mua cả hơn chục cuốn sách của bác nhưng đây là cuốn đầu tiên mình đọc
Độc giả bui doan cao tri nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Khi mua cuốn sách này được chuyển đến mình chăm chú đọc.Về nội dung thì ko phải bàn cãi quá tuyệt luôn nhưng về sách thì ko hiểu vì sao bìa của mình bị bong lớp ni lông nhìn ko đc đẹp mắt .Mong lần sau sẽ ko bị như vậy nữa.
Độc giả Phạm Nguyệt Lan Anh nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Độc giả Bùi Thị Phương Thủy nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn lá cuốn sách thú vị từ cái tên cho đến nội dung. Nó rát bình dị, đời thường qua lời kể của chính tác giả. Nguyễn Nhật Ánh là nhà văn có tài trong cách mà ông xây dựng các nhân vật, cách miêu tả họ, cách họ cư xử rất dí dỏm và thân thiết. Họ không phải là những con người vĩ đại, họ rất bình dị đến phi thường, cách họ gặp vấn đề rồi biến nó trở nên phức tạp, rồi khi phát hiện không phải như tưởng tượn họ lại cư xử như chúng ta. Không phải cứ giống như các câu chuyện cổ tích mới vĩ đại mà chính những việc thường ngày chúng ta làm cho người mình yêu quý đó mới là những điều kỳ diệu
Độc giả Mi Nguyen nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Độc giả Huỳnh Minh nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Đây là lần đầu tiên tôi đọc một cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh không có lứa tuổi học sinh làm nhân vật chính. 20 truyện ngắn trong tập sách này lấy cảm hứng từ những việc rất đời thường trong cuộc sống, nhưng với giọng văn hóm hỉnh (đôi chỗ “tưng tửng”) của nhà văn, mỗi truyện đều có nét thú vị và cuốn hút. Tập sách đúng là truyện “dành cho người lớn”, với những trang viết xoay quanh các sự kiện, suy nghĩ và ứng xử cho thấy thế giới của người lớn, ngoài những lo toan cơm áo gạo tiền, còn bao nhiêu điều phải để tâm khác. Nội dung truyện gần gũi, người đọc có thể dễ dàng bắt gặp hình ảnh của chính mình hoặc những người xung quanh ở cuộc sống thường nhật trong tập truyện này.
Độc giả Lương Nguyễn Đắc Thụy nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Vẫn lối hành văn quen thuộc, vẫn một sự hài hước thường thấy, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã cho chúng ta một cái nhìn mới về cuộc sống. Rõ ràng cuộc sống không hề đơn giản, nhưng dưới ngòi viết của tác giả, cuộc sống hiện lên với muôn vàn sắc màu sắc với muôn vàn cung bậc cảm xúc khác nhau, và độc giả chúng ta đã phần nào hiểu thêm về cuộc sống này. Tôi cũng phải thừa nhận, đây là một trong những cuốn sách hay nhất tôi từng đọc về cuộc sống bởi tôi như bắt gặp mình trong từng trang sách vậy.
Độc giả Lam Tran nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Độc giả tran phan nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Sách hay và ý nghĩa. Với những mẩu truyện rất đỗi bình thường trong mỗi gia đình đều có thể xảy ra. Bác Nguyễn Nhật Ánh đã ghi lại chúng qua cách nhìn thật lạ. Sử dụng cách nói quá lên rồi gần như châm biếm bác đã thể hiện được nhiều mặt trong cuộc sống của người lớn. Những vụ ly hôn có nguyên nhân không chỉ vì một con ruồi như trong truyện, hoặc việc chạy theo mốt của nam ca sĩ nọ, hay việc ông chồng ” nhường nhịn vợ” thái quá và được coi là sợ vợ, rồi mẩu truyện về việc gìn giữ gia đình bằng cách tự nhận lỗi về mình của đôi vợ chồng trẻ…
Độc giả Sóc nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Cuốn sách này theo mình thì là một trong những sự phá cách trong nội dung của chú Ánh. Khác những cuốn “Bảy bước tới mùa hè” , “Ngồi khóc trên cây”,… viết về những tình cảm trong sáng nảy nở của tuổi cắp sách đến trường thì “Chuyện cổ tích dành cho người lớn” lại là những mẩu chuyện cóp nhặt về cuộc sống, suy nghĩ của những người trưởng thành. Những câu chuyện tuy vụn vặt nhỏ bé mà mọi người thường không chú ý tới nhưng nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của mỗi người. Mỗi câu chuyện nhỏ với cách viết hài hước và hóm hỉnh đã mang những kinh nghiệm hành xử quý báu và những bài học kĩ năng sống sâu sắc.
Độc giả ngô duy vương nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Đúng như tên của tác phẩm, những câu chuyện “cổ tích” trong cuốn sách này chú Ánh viết chỉ dành cho người lớn mà thôi. Với ngôn từ giản dị, mộc mạc pha chút hóm hỉnh, hài hước, Nguyễn Nhật Ánh đã khắc họa sinh động hình ảnh cuộc sống gia đình, những rắc rối, mâu thuẫn trong cuộc sống vợ chồng, một chút khó khăn, vất vả nhưng đã cùng nhau sẻ chia, thông cảm cho nhau để xây dựng tổ ấm hạnh phúc. Tuy nhiên tác phẩm này chưa để lại nhiều điểm nhấn, và cũng có nhiều câu chuyện không mấy hấp dẫn, dễ làm người đọc cảm thấy nhạt và thiếu sự ấn tượng.
Độc giả Angelina Borrison nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Độc giả Nguyen Thu nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Tác phẩm này có đề tài hoàn toàn khác với các tác phẩm khác của Nguyễn Nhật Ánh. Đọc xuyên suốt các mẩu chuyện trong tác phẩm, ngưới ta thấy mình ở đâu đó, rồi thầm cười. Vẫn là giọng văn hóm hỉnh của bác Ánh, có thể khiến người ta cười, nhưng cũng khiến cho người ta phải suy nghĩ. Rất dung dị, gần gũi. Tác phẩm này tôi đã đọc cách đây 4 năm, do bạn cho mượn, bây giờ đọc lại thì thấy là phải cần có một cuốn cho riêng mình, để lâu lâu tìm đọc lại rồi lại cười tủm tỉm.
Độc giả Mai Thị Hường nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
“Chuyện cổ tích dành cho người lớn” theo tôi thì chỉ có vài ba mẩu chuyện đầu là hay thôi. Mà có lẽ hay nhất là câu chuyện con ruồi. Một ông chồng nóng nảy và một bà vợ dịu dàng luôn cố gắng kiềm chế, nhưng chỉ vì hiểu lầm mẩu lá trà là một con ruồi mà dẫn đến một tờ đơn li dị. Còn về sau các mẩu chuyện cứ làm sao sao ấy, cứ chung một nhịp điệu, cùng một kiểu xây dựng cốt truyện thành ra trở nên nhàm chán, không đủ sức hấp dẫn. Quyển sách này nói chung là không được như mình kì vọng, hay nói cách khác là mình khá thất vọng với quyển sách này.
Độc giả phan thị vân trang nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Bác NNA quả là một nhà văn dành riêng cho tuổi mới lớn và lần này cũng vậy, bác không làm cho bạn đọc cảm thấy thất vọng. Tác phẩm này như là một cách khuyên răn các cặp vợ chồng về cách dạy con cái và hiểu nhau như thế nào. Cuốn sách mang phong cách mới lạ, nhiều chi tiết kì ảo nhằm kích thích sự tò mò của bạn đọc và quả thật đó là một điểm mạnh của cuốn sách này. Cuối cùng, lời văn hay, cách dẫn dắt và minh họa tuyệt vời đã tạo nên sự hấp dẫn và lôi cuốn cho tác phẩm.
Độc giả Phạm Hồng nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Khi đọc xong tập truyện “Chuyện cổ tích dành cho người lớn” của tác giả Nguyễn Nhật Ánh, tôi thật sự rất bất ngờ trước cách viết hòan toàn khác so với những tập truyện khác của ông. Nếu như những tập truyện khác của ông có nội dung dí dỏm, hài hước gắn với tuổi thơ của mỗi người…Thì tập truyện này với phong cách một người từng trải, tác giả đã vẽ thành công một bức tranh về cuộc sống phức tạp của người lớn. Để rồi từ đó bật cười vì thấy chính mình bước vào trang sách của Nguyễn Nhật Ánh tự lúc nào!
Độc giả Ann Nguyễn nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Một câu chuyện thật hóm hỉnh với những vấn đề rất đời thường, từ những mẫu nhỏ về rắc rối trong cuộc sống gia đình như trong chuyện viên ngọc, nhân vật nữ của tôi, cũng cảm thấy bất ngờ và cả buồn cười nữa, về cái kết chuyện con ruồi, hay vấn đề được đặt ra trong Bài toán đố cuối năm… Thế giới nội tâm của nhân vật tôi cũng rất đa dạng nữa. Cả thế giới người lớn như được mở ra từ những mẩu chuyện con con. Mang yếu tố hài hước nhưng đằng sau đó dường như là những bài học vô cùng ý nghĩa và bổ ích, để mỗi người tự ngẫm nghĩ và tìm ra cách sống ý nghĩa, tốt nhất mình,
Độc giả Hà Quang Huy nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Mở đầu câu chuyện về chú ruồi thật hóm hỉnh và đáng yêu, chỉ cần đọc mở đầu cũng đủ khiến bạn say mê và lôi cuốn theo những mẩu truyện ngắn. Đây tuy là tập truyện ngắn, nhưng ngắn mà chất. Mỗi mẩu truyện nhỏ khiến ta bật cười dữ dội rồi chảy nước mắt mà suy ngẫm lại. Chuyện Cổ tích dành cho người lớn là tập sách rất ần cho những ai sắp và chuẩn bị kết hôn, bạn nên đọc qua một lần để cuộc sống gia đình sau này không lặp phải và bài học để giữ vững hôn nhân.
Độc giả Ngọc Anh nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Dí dỏm, hài hước nhưng không kém phần sâu sắc và ấm áp là nhưng ấn tượng đã để lại trong lòng tôi sau khi gấp trang cuối cùng của “Chuyện cổ tích dành cho người lớn” lại. 🙂 Chuyện cổ tích dành cho người lớn” với nhiều truyện ngắn góp nhặt lại nhưng đã phản ánh ngộ nghĩnh cuộc sống vợ chồng, cha con. Khi đã lập gia đình, chúng ta sẽ không nhịn được cười khi đọc từng câu chữ, nhận ra hình bóng quen thuộc của chính mình trong đó. Một quyển sách mà tất cả người lớn nên đọc qua! ^^ P/s: mình rất hài lòng với cách phục vụ của Tiki. Mình ở Huế nhưng đã nhận được sách đặt hàng chỉ trong vòng chưa tới 48 giờ. 🙂
Độc giả Hương Giang nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Cuốn sách là tập hợp khoảng chục truyện ngắn gì đấy khác nhau, mỗi chuyện nội dung khác nhau luôn =)) (tất nhiên) , à quên có một điểm chung là chuyện nào cũng có cái gì đó buồn cười, mà thực ra thì không cười lâu được đâu, tại đằng sau mỗi câu chuyện đều là một bài học hết à, Nguyễn Nhật Ánh “dạy” độc giả trong từng câu thoại luôn ấy chứ, đọc xong, cười, rồi ngẫm, mình nhớ nhất câu chuyện con ruồi trong ly sữa ấy, ý là vợ chồng thì phải nhường nhịn nhịn nhau, đừng có chấp nhặt những chuyện nhỏ 😀
Độc giả Hishigi Totsuka nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Truyện này của NNA có thể nói là rất thú vị,mỗi chuyện đề cập đến những vấn đề trong cuộc sống vợ chồng khác nhau,thú thật là mình vừa đọc vừa cười vì độ hài hước của nó nhưng ẩn sâu trong đó là những bài học trong cách ứng xử với những người xung quanh.Không viết về đề tài học sinh nữa nhưng nói thật thì đây cũng là một tác phẩm mới lạ của NNA mà đọc lại biết bao lần cũng không chán.Từ đó mới thấy trong cuộc sống hiện đại ngày nay con người ta có rất nhiều vấn đề phải lo toan đến nỗi bản thân thờ ơ với mọi thứ thân thuộc.Đây là cuốn sách thích hợp cho mọi người trưởng thành
Độc giả Phó Thanh Trúc nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Người lớn thật khó hiểu trong mắt bọn con nít? Đa phần bởi họ đã lớn, đã trải nghiệm nhiều, đã thấy được nhiều thứ và hiểu rằng điều gì nên làm và không nên. Nhưng họ lại mang trong mình những tính xấu chẳng thể cải thiện theo thời gian. Họ trở nên phức tạp hóa vấn đề hơn, cầu toàn hơn, khó khăn hơn và dễ nổi nóng trong một số thứ. Cuốn sách “Chuyện cổ tích dành cho người lớn” là một sáng tạo nghệ thuật thú vị với nhiều truyện ngắn góp lại nhưng đã nêu bật lên những vấn đề tiêu biểu mà người lớn thường gặp phải. Đây là một quyển sách được tôi đánh giá cao trong hành trình đọc của bản thân mình. Từ cuốn sách này, tôi rút ra được cho mình nhiều bài học quý giá trong cách ứng xử trên đường đời để không còn vấp phải những hậu quả đáng tiếc. Hãy thử đọc và bạn sẽ tin những gì tôi nói 🙂
Độc giả Umi nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Thích cách nhìn của Nguyễn Nhật Ánh trong tác phẩm này. Những câu chuyện về cuộc sống thường nhật của những cặp vợ chồng trong gia đình qua lăng kính Nguyễn Nhật Ánh bỗng hóa ra thật dí dỏm và đáng yêu. Đời bỗng dưng đẹp hơn, bớt khô khan và ngập tràn niềm vui hơn trước. Càng lớn, con người ta càng phải bận tâm nhiều hơn đến cơm áo gạo tiền, lo toan nhiều thứ cho gia đình đến nỗi tâm hồn ngày càng đơn điệu và già cỗi. Cần lắm những cuốn sách như thế này để tưới tắm cho tâm hồn, để nhìn đời một cách vui tươi hơn, đáng yêu hơn.
Độc giả Ngoc Phan nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Tôi thấy tác giả Nguyễn Nhật Ánh đặt tên cho tựa sách này là hoàn toàn chính xác. Đây đúng là điều những người lớn như chúng ta mong mỏi, có một câu chuyện cổ tích dành cho chính mình. Đọc truyện này không biết tôi đã cười nhiều như thế nào, giọng văn dí dỏm, hơi ngang, rất khác với phong cách mà tác giả đã viết trong những tập truyện khác. Câu chuyện tôi thích nhất có lẽ là ” Viên ngọc”, một “vị thần” đã mang lại người chồng biết cảm thông, sẽ chia và yêu thương vợ. Nếu quả thật cuộc sống có những điều kỳ diệu như thế thi hay biết bao.
Độc giả Hà Huyền nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Đây là tác phẩm của bác Ánh mà mình thấy vui nhất và kì nhất. Lúc đầu cứ ngờ là một câu chuyện dài, hóa ra lại là những mẩu chuyện vun vặt nhặt ra từ cuộc sống thường ngày của người lớn, nhưng khác ở chỗ lại được thể hiện theo phong thái hài hước và dễ hiểu, cho ta biết thêm về cuộc sống người lớn rất đau đầu và khó khăn. Mình thích nhất là câu chuyện Con ruồi, rất đơn giản nhưng lại cho ta một bài học làm người rất sâu sắc. Chất liệu giấy tốt, chữ rõ ràng, nói chung không có điểm trừ nào cả
Độc giả Trần Minh nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Người lớn cũng thích mơ mộng lắm chứ đôi khí họ cũng trông thật trẻ con và hồn nhiên lắm chứ. Họ cũng sẽ có những suy nghĩ thật kì lạ và đôi khi lại có phần hơi quá đáng phải không. Một đứa trẻ ư có lẻ đấy nhưng bởi lẻ bắt kì mọi đứa trẻ nào cũng sẽ trở thành những người lớn trong tương lai ngay thôi mà và khi đã trở thành những người lớn rồi thi họ sẽ làm gì với những vấn đề hôn nhân hay những chuyển cỏn con sẽ xảy ra đối với họ và gia đình của của họ. Mọi sự bắt ngờ luôn được bác Nguyễn Nhật Ánh hướng đến một cách thú vị và càng làm cho câu chuyện của mình thêm lôi cuốn và hấp dẫn lắm đấy các bạn ạ!
Độc giả Ella TiNg nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Những mẫu chuyện hay, lời văn gần gũi câu chuyện cũng gần gũi nhưng hơi nói quá lên. Mặc dù là những câu chuyện đời thường, những việc nhỏ nhặt mà mọi người thường không chú ý tới nhưng nó lại ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống và từ những việc nhỏ nhặt đó sẽ dẫn đến những chuyện lớn lao, chỉ cần thây đổi một chút theo hướng tích cực thì cuộc sống này khác rất nhiều cũng theo hướng tích cực. Những câu chuyện ngắn trong quyển sách này, mỗi câu chuyện mang ý nghĩa của riêng nó, những câu chuyện về cách hành xử trong gia đình và quyển sách này làm tôi ấn tượng vì bác Ánh thường viết cho thiếu nhi đọc nhưng quyển sách này hình như bác Ánh đã ưu ái dành tặng cho người lớn.
Độc giả thu hằng nguyễn nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
tôi đọc được cuốn sách này từ năm thứ 2 đại học, đọc từ tủ sách của thư viện trường. Tôi rất thích cái lối hành văn hài hước dí dỏm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, cuộc sống của các đôi vợ chồng với đầy nỗi lo cơm áo gạo tiền ngoài đời bỗng chốc sinh động, màu sắc hơn khi được đưa vào sách. đọc mà đang nằm một mình trong phòng cũng bật cười như một kẻ khùng. Nhưng bây giờ ra trường đi làm muốn tìm mua sao khó quá, tôi đã đi nhiều nhà sách, lên cả sách online mà toàn là hết hàng. Buồn quá đi!
Độc giả Nguyễn Hồng Vân nhận xét về tác phẩm Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn (Tái Bản)
Lần đầu đọc cuốn sách khi tôi còn ít tuổi, “Chuyện cổ tích dành cho người lớn” là một lạc điệu thú vị trong chuỗi truyện dài, truyện vừa mà ngày ấy tôi đọc. Những câu chuyện thật thú vị, mang tính trào phúng gây cười ẩn chứa sau đó những lời tâm sự, thông điệp của một người từng trải, nhưng ấn tượng đó chỉ là những câu chuyện vụn vặt của cuộc sống thường nhật mà nhiều người bỏ qua. Mình ấn tượng nhất với chuyện Con ruồi, như nhiều độc giả khác vì nó thật sự thú vị. Nguyễn Nhật Ánh là một tác giả tài năng-một người lớn có tâm hồn trẻ thơ hiếm có.
ĐÁNH GIÁ SÁCH
Truyện Cười 18+ Khó Đỡ Chỉ Dành Cho Người Lớn
Tổng hợp những câu chuyện hài khó đỡ chỉ dành cho người lớn (tức là 18+ nha). Bạn nào chưa đủ tuổi thì mở xem cái khác há…
Có hai vợ chồng nhà kia vừa cưới nhau. Anh chồng bị bệnh nặng tai,cô vợ lại là người miền Trung. Đêm tân hôn, sau khi đã thỏa mãn nhu cầu, anh chồng định đánh một giấc thật đã đời để lấy lại sức. Chị vợ cũng mệt phờ quay sang bảo chồng: -Xong hỉ ? (tiếng địa phương nghĩa là ” xong rồi nhỉ “)
Anh chồng nặng tai nghe ra chữ “song hỉ” nghĩa là vui thêm “hai cái” nữa, cũng chiều vợ làm thêm “hai cái” nữa.
Làm xong, anh vừa định ngủ thì chị vợ lại nói:
Anh chồng lại nghe ra chữ ” ngũ hỉ “, liền làm thêm 5 phát nữa.
Chị vợ lần này thực sự đã kiệt sức, hổn hển nói với chồng sau khi đã lãnh thêm 5 phát của anh chồng nặng tai:
Lần này anh chồng lại nghe thành ” ngũ thập hỉ ” , liền lao ra khỏi dường quỳ xuống và nói”
-Anh van em, anh lạy em ! Mười hay mười lăm cái nũa thì anh còn làm được, chứ bây giờ em muốn anh làm 50 cái thì anh chết mất !!!!!!
Web chuyển tên miền từ chúng tôi sang
8EM.INFO
Có một trường đại học nọ khi tuyển học sinh vào …..có 3 em nữ sinh đã đạt được số điểm rất cao, nhưng bằng nhau nên người ta mới tổ chức một cuộc thi để các em đó thi với nhau. Đích thân thầy hiệu trưởng ra câu hỏi cho các thí sinh:
– Các em đều là nữ sinh, các em đều có 2 cái miệng, 1 cái miệng trên và một cái miệng dưới, vậy các em hãy nêu điểm khác biệt lớn nhất rồi từ đó kết luận xem cái nào già, cái nào trẻ hơn.
Câu hỏi phát ra, cả 3 thí sinh đều vắt óc suy nghĩ. Bỗng một cô trả lời:
– Theo em cái miệng ở trên già hơn cái ở dưới, vì cái ở trên đã mọc răng mà cái dưới chưa mọc răng.
Ngẫm thấy cũng đúng, học sinh này có một đầu óc rất logíc. Định cho em này đậu thủ khoa nhưng một em khác lại lên tiếng:
– Theo em cái miệng dưới già hơn cái miệng trên, bởi vì cái miệng trên chưa có râu mà cái dưới đã có râu rồi.
Thầy rất ngạc nhiên về câu trả lời này, em này không những chuyên môn tốt mà còn giỏi cả xã hội nữa. Đang phân vân giữa em này với em kia thì người còn lại nói:
– Còn theo em thì cái miệng ở trên già hơn cái miệng ở dưới……………………Bởi vì cái ở trên đã bỏ bú rồi mà cái ở dưới bây giờ vẫn còn bú…
Thầy: !! bái phục….bái phục!!
Một người đàn ông do qúa vội lên máy bay mà ko kịp làm thủ tục cho cún nhỏ của mình.Anh ta bèn giấu nó vào trong túi quần.30 phút sau khi máy bay cất cánh,cô phục vụ cứ thấy anh ngọ nguậy ko yên trên ghế,bèn đi tới hỏi :
Nhưng một lát sau,trông trông thấy điệu bộ khổ sở của anh ta,cô phục vụ lại tới hỏi :
-Anh chắc anh ko sao chứ?
-Tôi phải thú nhận với cô điều này-người đàn ông nói-Tôi ko có đủ thời gian làm thủ tục cho con chó con này lên máy bay tôi đã giấu nó vào trong túi…
-Tôi hiểu.-Cô phục vụ nói-Thôi được,tôi sẽ bỏ qua cho anh chuyện này.Nhưng con chó có sao ko?Có vẻ nó làm anh khó chịu qúa?
-Tôi ko sao…Chỉ là vì nó chưa cai sữa thôi.
Con hỏi bố “Bố ơi phân chia giai cấp là gì hả bố”. Bố trả lời “Lấy nhà mình làm ví dụ, bố kiếm tiền thì bố là giai cấp tư bản, mẹ lãnh đạo thì mẹ là chính quyền, con là nhân dân, còn em con là tương lai, cô giúp việc nhà mình là giai cấp lao động”. Tối hôm đó, em bé ỉa đùn, cậu bé tìm mẹ thì thấy mẹ đang ngủ say, sang phòng cô giúp việc thì thấy bố đang…. Sáng hôm sau, bố hỏi “Hôm qua bố giải thích thế con có hiểu ko?”. Con trả lời “Giai cấp tư bản thì đè đầu cưỡi cổ giai cấp lao động, trong khi đó chính quyền ngủ say không biết gì, tương lai thì dơ dáy, nhân dân ko biết làm j
Có anh chàng vừa có vợ lại vừa có “bồ” ở cùng cơ quan. Một lần đi nghỉ mát , vì có vợ đi cùng thành thử anh ta không thể sang gặp cô bồ được. Còn cô bồ cũng cảm thấy cô đơn , buồn tình rồi hát :
– “Thuyền ơi có nhớ bến chăng
Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền”
Anh chàng nghe thấy cũng hát vọng sang giãi bày :
– “Thuyền đây đã dựng cột buồm
Ngặt vì một nỗi đồn tuần bên sông”
Cô bồ hiểu ý nhưng muốn mách nước , liền hát :
– “Đồn tuần thì mặc đồn tuần
Đóng thuế một lần rồi nó cho đi”
Anh chàng nghe vậy , buồn bã trả lời ngao ngán :
– “Vốn liếng anh có ra gì?
Nếu mà đóng thuế còn chi cột buồm?”
Ở 1 bệnh viện, có 1 đứa trẻ mới sinh ra. Nó là thần đồng vì biết nói chuyện, mọi người xúm quanh giường của 2 má con.
– Cháu có biết bác là ai không?
– Biết ạ. Cháu cảm ơn bác sĩ đã chăm sóc má con cháu!
Cứ thế mọi người hỏi thăm và đứa bé trả lời làm ai cũng thích thú.
– Cục cưng, có biết ta là ai không?
Đứa bé ngoắc ông bố lại gần và lấy ngón tay ấn nhẹ vào trán ông ta rôi hỏi:
– Ông có đau không?
Đứa bé ấn mạnh dần, mạnh dần đến khi ông bố la to:
– Tui chỉ mới ấn thế này mà ông đã kêu đau. Lúc trước tui còn ở trong bụng má tui, đêm nào ông cũng Đâm vào trán tui làm sao tui chịu nổi!
Ông chủ nọ gọi về cho vợ biết là phải làm việc trễ tối nay. Gọi xong, ông mời cô thư ký xinh đẹp đi ăn và ông ta gặp may được cô ta rủ về phòng mình!
Hai tiếng sau, ông vào phòng tắm sửa soạn lại để trở về nhà. Bỗng ông ta hoảng hồn vì thấy trên cổ mình có một vết cắn bầm do cô thư ký để lại. Ông hoang mang vì không biết phải nói sao nếu bị vợ hỏi.
Ông mở cửa vào nhà và con chó bec-giê nhảy chồm lên mừng chủ. Ông lanh trí vội vàng ôm lấy con chó làm bộ vật lộn với nó rồi la toáng lên và chạy vào phòng. Ông ta một tay lấy ôm cổ ra vẻ đau đớn nói với vợ:
– Em xem nè! Con chó quỷ này cắn bầm cổ anh này!
Vợ ông ta vội phanh áo mình ra phân bua liền:
– Anh coi đó! Nó cũng cắn tím bầm mình mẩy em này!!!
Hai bệnh nhân gặp nhau ngoài hành lang, một người thấy người kia bồn chồn lo lắng
– Trông bác có vẻ lo lắng, chắc bác có bệnh tình gì trầm trọng lắm?
– Tôi đến đây để thử máu.
– Chỉ có thế à? Không biết người ta sẽ làm gì khi thử máu hả bác?
– Muốn thử máu, họ sẽ cắt tay của… tôi. Trời ơi, mới nghĩ đến đã thấy rùng cả mình!
Nghe vậy, anh chàng kia mặt mày xám ngắt, cứ thọc tay vào túi quần, rồi run lên bần bật. Ông già hỏi:
– Anh trẻ làm sao thế? Sao khi không lại hoảng sợ lên thế?
– Tôi đến để thử… nước tiểu.
Trong một phòng karaoke, mọi người đang hát thì mất điện, có người lên tiếng:
– Mẹ kiếp, đang ngon thì mất điện.
Một lúc sau điện sáng trở lại thì vẫn người ấy lên tiếng:
– Mẹ kiếp, đang ngon thì có điện.
Chàng được coi là người đàn ông Hot nhất trong thị trấn vì sở hữu trong tay mình danh hiệu “người có “cậu ấm” dài nhất. Quả thực với chiều dài 50 cm, thật khó ai có thể phá vỡ được kỷ lục của chàng.
Tuy nhiên, các cô gái cũng chỉ đứng từ xa ngưỡng mộ chứ không ai dám thử sức mình với cái vật dài đến tận 50 cm đó.
Chàng lấy làm khổ tâm lắm, bèn khăn gói đến gặp vị phù thủy có tiếng ở vùng bên, hỏi
cách làm nó ngắn lại.
– Việc này không khó. Chỉ cần ngươi gặp được cô gái xinh đẹp nhất thị trấn và đặt cho cô ta đúng 1 câu hỏi. Mỗi lần cô ta trả lời “Không” thì của ngươi sẽ ngắn đi được 10 cm.
Chàng trai vui mừng khôn xiết, lạy phù thủy ba lạy rồi nhanh chóng về thị trấn tìm gặp người con gái xinh đẹp nhất.
– Không! – Nàng trả lời.
Thật kỳ diệu, cái của chàng đã ngắn đi 10 cm y như lời phán.
Nhưng xem ra 40 cm vẫn là ngoại cỡ. Chàng lại hỏi:
– Không! – Nàng gằn giọng.
Của anh ta lại ngắn đi 10 cm.
Nhưng 30 cm xem ra vẫn cồng kềnh. Chàng háo hức nghĩ đến con số 20 vừa vặn, bèn hỏi lại nàng một lần nữa. Nàng cáu tiết quay lại:
– Không, tôi đã nói Không là Không mà lại! “
Bạn đang xem bài viết 1️⃣Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn – Câu Chuyện Không Có Vai Chính… trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!