Cập nhật thông tin chi tiết về Bài Thơ Đêm Mưa Của Tác Giả Nguyên Sa mới nhất trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Tác giả: Nguyên Sa
Tôi đợi em ở một góc công trường. Ðằng sau lưng tôi: một giòng sông chảy quanh co. Trước mặt: con đường nhựa đen chảy dài về xa bóng mưa rơi thấp thoáng.
Tôi đợi em từ 8 giờ. Bây giờ đã 9. Có lẽ đã 9 giờ 5 phút.
Tôi không đếm thời gian bằng đôi mắt say mê của người biển lận đếm bạc vàng rồi cất vào tủ sắt. Nhưng chắc em biết rằng thời gian đợi chờ – đợi chờ một người yêu – bao giờ cũng trôi qua rất chậm.
Tôi đứng hỏi thầm. Em đến hay không đến?
Tôi mong rằng em sẽ đến nhưng cũng chắc là không.
Dù em đến hay không, tôi muốn bảo thầm em: hãy giữ lấy thời gian mà suy tính – dù trong buổi đợi chờ tôi đứng giữa đêm mưa
Em hãy suy tính cho khôn ngoan. Bởi vì một khi ra nẻo đường hò hẹn em sẽ phải để lại đằng sau lưng những mái nhà cong vút, những mui xe lóng lánh mưa rơi.
Tôi sẽ đưa em đi vào con đường xa thẳm.
Tôi sẽ đưa em đi trên những bờ sông. Không có thuyền, không có xe. Chỉ có những ngón tay yêu đương lồng vào nhau tìm phương hướng.
Tôi sẽ chỉ đem lại được cho em một cuộc đời đạm bạc: tôi chỉ biết ôm tóc em trong mưa để uống từng giọt nước và nói cùng em những lời đắm đuối đầy thơ.
Phải, tôi sẽ ôm mái tóc dài đen ướt đẫm bằng bàn tay của người chết đuối níu lấy mảng thuyền lướt đi trong bóng tối đêm khuya.
Và sẽ tìm trong mắt em những nụ cười say đắm. Những nụ cười có sức đám say mở rộng chân trời và nguồn sống vô biên.
Còn nếu như em không đến? Em không đến tôi cũng chả dám giận hờn em.
Em hãy ở lại nhà. Ðóng chặt cửa sổ kẻo mưa hiu hắt. Kéo chăn chùm kín cổ kẻo gíó lùa về lạnh những giấc mơ êm.
Em hãy ở lại nhà. Tôi không dám giận hờn em.
Tôi lại ra đi. Sáng ngày mai tôi lại ngửa mặt lên trời cao nhìn vầng thái dương đỏ lửa chói mắt thế nhân.
Tôi lại đi thẳng vào cuộc đời nghiêng ngửa.
Tôi lại đàn cho lòng tôi hát dịu lời ca. Rồi những đêm khuya nhớ em tôi đàn to, hát to gọi cuồng phong về điều khiển trăm cây làm vũ điệu.
Và nếu đến một ngày không còn ai dám hò hẹn trên bờ sông tôi sẽ đốt đuốc đứng bên bờ Ngân Hà để Chức Nữ Ngưu Lang nhìn rõ mắt nhau qua đôi bờ sông tình tự.
Những ngôi sao rụng: tôi sẽ nhặt từng ngôi sao rụng. Trăm ngôi sao tôi kết lại một vòng sao. Ðể những đêm tối trời tôi trốn về đặt trên mộ người trinh nữ yêu thơ mà cũng phải giã từ nhân thế.
Còn những bài thơ tình của chúng mình xưa cũ tôi sẽ chôn kín dưới những gốc hoàng lan để mai sau những người con gái hẹn hò mà e ngại đường xa ngồi nghe gió hiu hiu của lòng mình rung động.
Em sẽ đến hay em không đến? Tôi sẽ đợi trong mưa mà không giận hờn trách móc em đâu.
Tôi không trách em bởi vì không thể trách người đời không biết nghe âm thanh của đá chuyển mình, mây vần vũ và bóng tối đổ mồ hôi rồi cứ nhìn những tâm hồn thi sĩ bằng những đôi mắt vô cùng ngơ ngác, láo lơ.
Em không đến thì tôi lại đi. Tôi sẽ cười vang và nghe núi vọng tiếng cười vang.
Tôi sẽ đến trên bờ đại dương xanh để soi gương và cũng để biết rằng: Tôi dám chạy ngược chiều mây bay vì tóc tôi là một bầu trời lồng lộng.
Phải, em không đến thì tôi lại đi. Nhưng còn một phút một giây chờ đợi trong mưa tôi vẫn hỏi thầm âu yếm: Em có đến không? Em có đến với cuộc đời?
Xem tiếp:
Có thể bạn sẽ thích
Nguyên Sa Với Bài Thơ “Tháng Sáu Trời Mưa”
Nguyên Sa với bài thơ “Tháng sáu trời mưa”
Một năm có mười hai tháng, mỗi tháng có những vẻ đẹp, được khắc dấu bằng những cảm xúc của cái tôi trữ tình trong dòng chảy thời gian của đời người. Cứ đến tháng sáu những người yêu thơ lại đọc cho nhau nghe bài thơ “Tháng sáu trời mưa” của Nguyên Sa:
Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa Anh lạy trời mưa phong toả đường về Và đêm ơi xin cứ dài vô tận Đôi mắt em anh xin đừng lo ngại Mười ngón tay đừng tà áo mân mê Đừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng… Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa Hãy gửi cho nhau từng hơi thở mùa thu Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ Và hãy nói năng những lời vô nghĩa Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai Hãy để môi rót rượu vào môi Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt Đêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn Nếu em sợ thời gian dài vô tận Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống Trời không mưa em có lạy trời mưa? Anh vẫn xin mưa phong toả đường về Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân Vì anh gọi tên em là nhan sắc Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu
Bài thơ tình của Nguyên Sa là một tuyệt tác đã đóng đinh cùng tháng sáu. Đặc biệt, bài thơ này đã được hai nhạc sĩ tài danh phóng tác thành hai ca khúc nổi tiếng: Ngô Thụy Miên dựa trên ý thơ mà phổ thành ca khúc “Tình khúc tháng sáu” (1984) và Hoàng Thanh Tâm phổ thành ca khúc “Tháng sáu trời mưa” (1987).
Và với người yêu nhạc dù ai cũng biết một hoặc cả hai bản nhạc trên nhưng phần nhiều họ không phân biệt được tác giả của hai ca khúc này.
Mỗi bản có cái hay riêng, khó có thể nói bản nào hay hơn bản nào: ca khúc “Tháng sáu trời mưa” nhẹ nhàng, êm ái và lãng mạn nhưng cũng không kém phần da diết khi nhìn mưa tháng sáu, em còn thấy buồn không? Còn “Tình khúc tháng sáu” có âm hưởng trong sáng, trữ tình, mang một nét buồn và day dứt khi mưa tháng sáu, tất cả chỉ còn là ngày xưa, khi trời thôi mưa mình đã xa nhau mất rồi!
Trong bài thơ “Tháng sáu trời mưa”, Nguyên Sa đã lấy chuyện của thiên nhiên “tháng sáu trời mưa” xem đây là cái dịp để con người tỏ tình. Tác giả đã khéo biến cơn mưa của đất trời thành mưa trong lòng người. Nhân dịp trời mưa ấy mà thành cái duyên mưa móc để yêu em say đắm.
Và khi đã bén duyên rồi thì chủ thể trữ tình cầu lạy trời đất luôn mưa để lúc nào cũng có cơ hội được gần em và yêu em nhiều hơn: Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa Anh lạy trời mưa phong toả đường về
Khi đã hội đủ các yếu tố nhân duyên thì tình duyên bắt đầu thúc đẩy con tim vượt qua những ngại ngùng để khởi sự ái ân:
Đôi mắt em anh xin đừng lo ngại Mười ngón tay đừng tà áo mân mê
Và rồi tình yêu thăng hoa như một tất yếu:
Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa Hãy gửi cho nhau từng hơi thở mùa thu Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ
Và hãy nói năng những lời vô nghĩa Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai Hãy để môi rót rượu vào môi Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn
Mưa tháng sáu dầu gắn với một thời gian cụ thể nhưng với người đọc, nó mang ý nghĩa tượng trưng hơn là gợi tả thực thể thời gian và không gian. Từ mưa tháng sáu mà lòng người mở ra những cơn mưa “phong tỏa đường về” để những đôi tình nhân có thể đến gần với nhau hơn:
Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu
Chợt nhớ câu đối trong một giai thoại:
Vũ vô kiềm toả năng lưu khách. Sắc bất ba đào dị nịch nhân (Mưa không có then khoá mà giữ được khách Sắc đẹp chẳng phải sóng gió mà làm đắm đuối người ta)
Phải chăng đất trời vô tình mà dường như khởi tạo nhân duyên cho con người.
***
Với Nguyên Sa cũng như với tất cả chúng ta, tình yêu bao giờ cũng đẹp, đẹp hơn cả vẻ đẹp lộng lẫy, rực rỡ của thiên nhiên khiến con người đang yêu phải say đắm:
Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
Bởi vậy tình yêu bao giờ cũng được lưu giữ ngay từ khoảnh khắc đến vô tận:
Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn Nếu em sợ thời gian dài vô tận
Và trong mỗi con người, chắc hẳn ai cũng khắc ghi trong tim mình những gì đáng nhớ của tình yêu: sâu lắng như đêm khuya tròn giấc, trong trẻo như ngọc sát vào môi, êm ái tĩnh lặng như gió thoảng trên vai … khiến cho những người tình mỗi khi nghĩ về nhau: Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu.
Bởi vậy với Nguyên Sa mưa tháng sáu trở thành ám tượng với hình ảnh một tình nhân:
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân Vì anh gọi tên em là nhan sắc
Còn nói theo kiểu của thi sĩ Bùi Giáng:
Trăm năm còn một chút gì Chỉ còn lại cái nhu mì của em!
Vâng, cái nhan sắc và cái nhu mì là những gì còn đọng lại khi mỗi chúng ta đi qua nhau trong đời người.
Chia sẻ:
Thích bài này:
Thích
Đang tải…
Huỳnh Xuân Sơn Với Cảm Nhận Bài Thơ Mưa Đêm Của Tác Giả Cao Nghiêm
Mưa là một hiện tượng của thời tiết trong tự nhiên, Mưa luôn là đề tài cho những nhà văn nhà thơ khai thác.Mưa là bức tranh gam màu tươi sáng, thơ mộng cho những người đang yêu…Là bức tranh một màu xám ngắt cho những người cô đơn. Mưa luôn là mảnh đất màu mỡ cho tâm hồn mơ mộng của các nhà thơ và cả những bạn đọc yêu thơ, gửi gắm tâm tư tình cảm và đôi khi trút hết nỗi lòng buồn ra với hy vọng mưa sẽ mang đi vợi phần nào nỗi buồn ấy….
Tôi rất thích ngắm mưa, thích đi trong mưa…mưa luôn gợi cho tôi những hồi ức dẫu buồn hoặc vui. Có lẽ vì vây mà tôi đã chọn cho mình bến đậu là vùng đất chỉ có hai mùa mưa và nắng.
Đêm cuối mùa mưa,ngoài trời mưa rả rich đã rất lâu mà chưa ngớt…Trong căn phòng ấm áp của mình, tôi cũng đang dạo bước trong mưa cùng với tác giả Cao Nghiêm với cơn Mưa Đêm của anh
Mưa rơi,mưa cứ rơi Những hạt mưa vô hồn,lạnh lẽo Rơi vào bóng tối mênh mông lọt thỏm vào vô cùng
Mở đầu bài thơ anh đưa tôi vào cơn Mưa Đêm của mình, bình thường như bao cơn mưa mà mỗi ngày tôi vẫn thấy …ở đây anh gọi “Những hạt mưa vô hồn,lạnh lẽo”. Cơn mưa này không đơn thuần là mưa nữa, khi mà anh miêu tả nó “Rơi vào bóng tối mênh mông”, và “Lọt thỏm vào vô cùng”…Anh đã giới thiệu một cơn mưa không hề thơ mộng với những từ Vô hồn, lạnh lẽo, và dùng những động từ Rơi, rồi thấy nó Lọt thỏm…Anh đã khiến tôi muốn đi sâu hơn vào Mưa Đêm của anh, khi anh viết
Những hạt mưa như những thanh kiếm sắc lẹm Xé toạc màn đêm Chạm vào biển nhớ Làm nỗi nhớ cuộn sóng trào dâng
Anh đã vẽ một bức họa Mưa Đêm, với nỗi cô đơn và mưa khiến anh lội ngược dòng đời chúng tôi đã ví “Những hạt mưa” “như những thanh kiếm sắc lẹm” và thanh kiếm này nó đã “Xé toạc màn đêm” nó mới chỉ “Chạm vào biển nhớ” đã khiến nỗi nhớ trong anh “cuộn sóng trào dâng”…một tâm hồn cô đơn và đau khổ đến nỗi :
Những hạt mưa như vết thương bóc trần Chạm vào nỗi đau Làm nỗi đau òa khóc
Hạt mưa sao mà bóc trần được vết thương đây? Có chăng Mưa Lòng đã trút ra trong một đêm mưa để giờ đây chỉ cần “chạm vào” là đã “òa khóc”. Ôi Mưa ơi nếu khóc được cứ khóc đi ,cho nỗi đau vơi bớt và nếu có chút may mắn mưa ngoài trời sẽ rửa trôi bớt đựoc phần nào nỗi đau ấy,tôi đã muốn nói như vậy với Mưa Đêm. Và nếu điều tôi muốn nói ấy thành sự thật thì tôi đã không biết được Mưa Đêm còn phải chịu đựng nỗi cô đơn đến cùng cực khi tác giả để lộ cho tôi thấy
Những hạt mưa Quằn quại,lăn long lóc Đánh thức nỗi cô đơn Làm nỗi cô đơn rướm lệ
Cô đơn thôi ta đã thấy buồn não nề rồi mà Mưa Đêm ở đây nó đã trải qua đớn đau đến nỗi “Quằn quại” và Lăn long lóc” để khi thức dậy nó đã “Nhỏ lệ”
Trong nỗi cô đơn cùng cực của Mưa Đêm cũng như của bất kỳ ai theo lẽ thường ta luôn có những khát khao trong đó, nhưng ở đây Mưa Đêm trong mưa lại thể hiện nỗi khát khao mãnh liệt bằng hình ảnh một “Tia chớp bể” và tia chớp này đã “Làm da thịt trắng ngần bùng cháy”.Thật ngỡ ngàng Mưa Đêm lại có nỗi khát khao thật không bình thường như vậy , tôi đang thắc mắc thì tác giả đã cho Mưa Đêm và cả tôi nữa trở về với thực tại với hai câu hỏi liền
Cháy để làm gì? Cháy để cho ai?
Mưa Đêm đã tỉnh dậy và hiểu rằng mình đang ở “Giữa đêm mưa cô đơn,hiu quạnh”, mọi khát khao đều vô nghĩa khi mà trong nỗi cô quạnh ấy Mưa Đêm đã “Quờ quạng,” mong tìm kiếm một điểm tựa một bờ vai hay chí ít cũng chạm vào một vật gì đó nhưng không chỉ thấy “tay chạm vào hư không”và thất vọng Mưa Đêm trở về thực tại thì vấp ngay phải thực tế phũ phàng là ” Chạm vào chăn đơn,gối lạnh”…. Và để kết cho Mưa Đêm tác giả đã cho nó trở về thực tại với những gì nó đang phải chịu đựng đó là cô đơn và đau khổ không thể thốt ra bằng lời chỉ còn :
Tiếng nấc bậc thang Lệ nhỏ thành hàng Không bật lên tiếng khóc!
Một cái kết thật buồn cho một Mưa Đêm cũng ảm đạm không kém.Những Mưa Đêm như vậy có thể là tôi có thể là bạn,là tác giả và có khi nó cũng chỉ là cảm xúc thi ca mà tác giả muốn diễn tả trong một đêm mưa buồn
Cám ơn tác giả Cao nghiêm đã viết một bài thơ đầy tâm trạng, với thể thơ tự do phóng khoáng diễn đạt khá thành công về nỗi cô đơn khắc khoải trong tâm tư con người được khắc họa qua bài Mưa Đêm…và Mưa Đêm cũng đã cho tôi có cơ hội chiêm nghiệm đồng hành và khắc khoải cùng nó
Xin tác giả và bạn đọc hãy coi đây là những cảm nhận của riêng tôi,với cái nhìn phiến diện một chiều…có thể tôi chưa hiểu hết ý, tình và tâm tư mà tác giả muốn gửi gắm…nhưng với tình cảm của một bạn đọc yêu thơ tôi đã tìm thấy sự đồng cảm và tôi đã khắc khoải cùng với Mưa Đêm
MƯA ĐÊM
Mưa rơi,mưa cứ rơi Những hạt mưa vô hồn,lạnh lẽo Rơi vào bóng tối mênh mông lọt thỏm vào vô cùng Những hạt mưa như những thanh kiếm sắc lẹm Xé toạc màn đêm Chạm vào biển nhớ Làm nỗi nhớ cuộn sóng trào dâng Những hạt mưa như vết thương bóc trần Chạm vào nỗi đau Làm nỗi đau òa khóc Những hạt mưa Quằn quại,lăn long lóc Đánh thức nỗi cô đơn Làm nỗi cô đơn rướm lệ Những hạt mưa như là tia chớp bể Mơn man vào nỗi khát khao Làm da thịt trắng ngần bùng cháy Cháy để làm gì? Cháy để cho ai? Giữa đêm mưa cô đơn,hiu quạnh Quờ quạng,tay chạm vào hư không Chạm vào chăn đơn,gối lạnh Tiếng nấc bậc thang Lệ nhỏ thành hàng Không bật lên tiếng khóc!
Bốn CâU Thơ TìNh Độc ĐáO Của NguyêN Sa
Thứ bảy, 21/01/2012 00:02
(NTO) Lời bình: “…Hay là em gói mây trong áo / Rồi thở cho làn áo trắng bay?” (“Tương tư”- Nguyên Sa).
Một mối…duyên tình.
Việc áo nàng vàng rồi áo nàng xanh xuất hiện là chuyện bình thường như trăm ngàn chuyện bình thường khác của các cô gái có gì đáng quan tâm?
Trong cuộc đời, cái bình thường ở người này lại là cái không bình thường ở người kia. Chuyện quan trọng quyết định của cuộc đời với ai đó lại được hình thành bắt đầu từ những nguyên nhân, nguyên cớ nhẹ nhàng như làn gió thoảng. Chuyện đời mà…
Giá như áo vàng, áo xanh của cô gái chỉ thoáng qua trong chốc lát với chàng trai nào đó thì điều ấy dĩ nhiên sẽ chẳng có gì để nói. Điều đặc biệt ở đây tưởng chừng như vô thưởng vô phạt bâng quơ kia lại được hình thành dệt nên câu chuyện tình đời, tình người và đẹp hơn được nhà thơ Nguyên Sa chưng cất thành… thơ!
Tính tình của chàng trai thay đổi từ khi bắt gặp cô nàng áo vàng, áo xanh. Trước đây có thể anh dửng dưng với mọi vật xung quanh, nhưng giờ đây kể từ cái phút “lóe sáng” ấy anh bỗng thấy mình lâng lâng xao xuyến như bay rời khỏi mặt đất, một cảm giác không thể diễn đạt thành lời. Tất cả đang cựa mình. Rạo rực. Xốn xang. Đúng thế. Anh yêu hoa rồi mến lá ! sao lại có sự khác thường này? Thế có lạ không? Chất thi sĩ trong anh từ đâu bỗng nhiên nồng nàn cất tiếng! Chẳng phải vậy sao mà yêu hoa, mến lá trong anh được nhà thơ Nguyên Sa vắt trải dài ra qua hai dòng thơ tràn đầy cảm xúc. Yêu hoa thì dễ hiểu rồi nhưng mến lá thì người đọc có cảm giác mình đang ở trong phút giây ngưng đọng nghi ngờ!
Điều đặc biệt là sao anh lại yêu hoa cúc, không là lan hay là huệ nhỉ? Hơn thế lại mến lá sân trường? Chẳng phải lá ở công viên sống động, rực rỡ hơn sao? Thì ra cái yêu, cái mến của anh nào phải bâng quơ ! Vàng hoa cúc, lá xanh sân trường trùng với màu áo của…đối tượng viên mãn lọt dễ dàng không điều kiện vào “mắt xanh” của chàng? Cái sóng màu nàng vừa phát ra được ăng ten tình của chàng ngay lập tức đón chờ, tiếp nhận. Và như một sự lan tỏa không cùng, sóng lòng ai cùng ngân lên thành nhạc, thành thơ!
Những bức thư tình rụt rè, say đắm lòng người của chàng trai đang tìm mọi cách tôn vinh ngôi chúa tể trái tim nàng yêu dấu…Trái tim chàng phập phồng hồi hộp với từng con chữ cất tiếng nói lặng thầm hiện lên, hiện lên qua những trang thư tình thơ mộng e ấp nồng hương một vùng ” phủ sóng” say mê.
Ngôn từ có thể diễn tả được tất cả tình cảm của con người nhưng riêng trong lĩnh vực tình yêu nhiều khi nó đành phải bất lực. Tình yêu đẹp quá, trữ tình, say mê, nhiều cung bậc và tinh tế quá. Anh sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương là vậy. Làm thế nào để thổ lộ hết lòng mình với nàng được nhỉ (trong khi anh chưa được phép đi xa hơn ngoài những bức thư yêu).
Từ yêu hoa, đến mến lá ở chàng đâu đã lay gợi được gì tới nơi sâu thẳm trái tim người mà mình đang thầm yêu trộm nhớ? Chẳng nhẽ, đến đây, chàng phải đành ngậm ngùi dừng lại để tủi phận nhận về mình mối tình đơn phương, tình yêu một phía? Cuộc đời mình nỡ nào bị phũ phàng, cay đắng đến thế kia ư? Làm thế nào bây giờ? Buông xuôi ư, thế thì còn gì xứng danh là một thư sinh nho nhã, một đấng nam tử mày râu? Tiếp tục vươn tới đích ư, biết tâm hồn nàng có đồng lòng vỗ cánh kết cặp Uyên Ương giữa đất trời lồng lộng cùng mình? Sẽ là hạnh phúc biết bao ( biết đâu được) lúc này nàng cũng tình trong như đã đang phấp phỏng đợi chờ mà ” mặt ngoài” vẫn tỏ ra ” còn e”? Rồi vò đầu. Rồi bứt tai. Một giây lóe sáng. Một phát minh ” vĩ đại”. Một quyết định. Anh pha mực. Pha sao cho mực từ từ hiện lên gam màu lí tưởng đúng với tình ý người đang trong mơ mộng men nồng. Màu mực hiện dần lên được chàng hóa phép vào những con chữ vô hồn. Rồi như một phép mầu, chữ bỗng nhiên ngân nga cất tiếng, thành lời tâm tình thổ lộ say mê, nhắn gởi tới người con gái mà chàng kì vọng muốn được hết mình nâng niu chiều chuộng.
Từ yêu hoa, mến lá đến pha mực là một quá trình biến đổi trong anh. Lượng đổi, chất đổi. Lượng tình yêu và chất tình yêu.
Cũng vì tình yêu ấy mà anh Pha mực cho vừa, vừa màu áo… tím. Anh pha mực để viết thư tình, pha vừa trùng với màu áo mà chỉ riêng em sở hữu. Cái khó, cái thử thách, đồng thời cũng là kết quả mĩ mãn của chàng được kết tinh cao độ ở đây? Chỉ có cái tài chưa đủ mà quan trọng là cái tình kết quyện để tạo ra cái sắc tím mầu nhiệm ấy. Pha mực cho vừa, chữ vừa mới đắc địa làm sao ! vừa nghĩa là không nhạt cũng không đậm. Chỉ cần pha nhạt một tí hay pha đậm quá một tí thôi sẽ thành Dã Tràng xe cát! Nhạt một tí thôi thì chưa đủ độ; đậm quá một tí thôi thì vượt qua cái cái độ tín hiệu tế vi kia. Pha không nhạt không đậm mà vừa, một tính từ thần diệu của tiếng Việt!
Tình yêu ấy đẹp biết bao! thơ mộng biết bao! chỉ một thuở học trò mới có tình yêu ấy.
Nghìn năm chưa dễ…
Thái Hà
Bạn đang xem bài viết Bài Thơ Đêm Mưa Của Tác Giả Nguyên Sa trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!