Xem Nhiều 3/2023 #️ Cô Bé Bán Diêm # Top 12 Trend | Anhngucongdong.com

Xem Nhiều 3/2023 # Cô Bé Bán Diêm # Top 12 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Cô Bé Bán Diêm mới nhất trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Truyện cổ tích Cô bé bán diêm

Cô bé bán diêm là truyện cổ tích cảm động, kể về một cô bé nghèo khổ phải đi bán diêm giữa đêm đông giá lạnh và từ giã cõi đời trong hồi tưởng hạnh phúc.

Đêm Noel, có một em bé rất nghèo, lang thang trên đường phố. Đôi bàn chân trần của em giẫm trên tuyết lạnh và gia tài độc nhất của em chỉ có vài hộp diêm mà em cố bán cho người qua đường. Thế mà ngày hôm đó, chẳng có ai mua diêm cho em.

Bé run lên vì đói và rét. Đêm đã khuya. Các của sổ đã lên đèn và đường phố thơm phức mùi ngỗng quay. Các gia đình đang quây quần chuẩn bị đó Noel. Bây giờ em không thể về nhà vì sẽ bị cha đánh khi không mang được tiền bán diêm về.

Thế là đói, rét, mệt, em bé ngồi bệt xuống tuyết, tựa lưng vào một bức tường.

Lạnh quá! Em thử đánh một que diêm để xua bớt cái lạnh. Đột nhiên, em thấy mình như lạc vào một nơi ấm áp. Nhưng khi diêm tắt thì cảm giác đó biến mất. Em lại đốt que diêm thứ hai. Tường ngôi nhà bỗng trong suốt như thủy tinh. Nhưng điều thần kỳ ấy biến đi như một tia chớp. Em đốt que diêm thứ ba. Trước mắt em hiện lên một cây thông Noel tuyệt đẹp với những quả cầu đủ màu sắc, những cây nến sáng lung linh. Nhưng rồi mọi thứ cũng lại nhanh chóng biến mất. Em đốt que diêm thứ tư. Khuôn mặt dịu hiền của bà ngoại em hiện ra như trong mơ. Bà ngoại em đã mất từ lâu. Em bé kêu lên:

– Ôi! Bà yêu dấu của cháu! Hãy mang cháu đi với bà. Cháu rét và buồn quá!

Bà ngoại ôm em vào lòng và cả hai cùng bay lên thiên đường, nơi không có bất kỳ nối khổ đau nào nữa.

Sáng hôm sau, người ta thấy một em bé ngồi giữa những bao diêm trong đó có một bao diêm đốt hết nhẵn. Người ta bảo cô bé đã chết nhưng đôi má vẫn ửng hồng và đôi môi em đang mỉm cười hạnh phúc

Truyện cổ Andersen – chúng tôi –

[alert style=”danger”]

[alert style=”danger”]

[/alert]

Truyện Cổ Tích Cô Bé Bán Diêm

“Cô bé bán diêm” kể về những ước mơ và hy vọng của một em gái bé nhỏ khi em đối mặt với cái chết trong đêm giao thừa lạnh lẽo.

[the_ad id=”1585″]

“Cô bé bán diêm” là một truyện ngắn đã lấy đi biết bao nhiêu nước mắt của tuổi thơ tôi cũng như những đứa trẻ cùng thời, khi mà nó được đưa vào chương trình học, trong những trang sách giáo khoa đầu đời. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy một niềm xúc động trào dâng trong lòng mỗi khi nghĩ tới em bé tội nghiệp đó, trong cái đêm cuối năm lạnh buốt đã cướp đi sinh mạng nhưng không thể cướp đi nụ cười trong trẻo của em.

Đây là một truyện ngắn của nhà thơ Đan Mạch Hans Christian Andersen – một tác giả quá quen thuộc với bạn đọc nhỏ tuổi. “Cô bé bán diêm” kể về những ước mơ và hy vọng của một em gái bé nhỏ khi em đối mặt với cái chết trong đêm giao thừa lạnh lẽo. Truyện được xuất bản lần đầu vào năm 1845 và sau đó được chuyển thể thành phim hoạt hình và nhạc kịch truyền hình.

“Cô bé bán diêm” xuất bản lần đầu vào tháng 12 năm 1845. Tiếp đó là các lần tái bản vào các năm 1848, 1849, 1850; 1863. Ngày nay, đây là một câu chuyện rất nổi tiếng và sẽ thật là thiếu sót nếu như Vườn cổ tích không giới thiệu tới các bạn nhỏ của chúng ta tác phẩm này.

Hôm đó là ngày cuối cùng của năm, thời tiết vô cùng lạnh giá, nhất là khi màn đêm đang dần buông xuống trên các con phố. Mọi người nô nức với quần áo ấm, găng tay, mũ len, chân xỏ giày long ấm áp… họ đổ ra đường đi để cùng đón giao thừa bên người thân và bạn bè. Trên tay mỗi người là một gói quá được gói rất đẹp mắt. Trông ai cũng tràn đầy hạnh phúc.

Những bông tuyết trắng bắt đầu rơi, tức là trời đang ngày một lạnh hơn. Trên đường lúc này không ai để ý tới một cô bé bán diêm nhỏ bé. Em mặc một bộ quần áo cũ ngả màu với chằng chịt các miếng vá, chân em đi một đôi giày vải cũ do chính tay mẹ em may cho trước kia, tay em xách một cái làn cũ đựng đầy những bao diêm. Co ro trong giá ret, em vừa đi vừa cất tiếng rao: “Ai mua diêm không? Ai mua diêm không?”. Giọng em run rẩy và lọt thỏm giữa tiếng trò truyện, tiếng cười và niềm hân hoan của mọi người. Không có ai dừng lại để mua diêm cho em.

Người trên phố thưa thớt dần, còn đôi chân cô bé bán diêm giờ đã lạnh cóng và tê dại đến không còn cảm giác nữa. Đường đêm vắng lặng, mọi người đều đã được trở về nhà ngồi bên lò sưởi ấm áp, thế mà em vẫn chưa bán được que diêm nào. Em cũng ước ao được về nhà nhưng không thể.

Cô bé bán diêm của chúng ta cũng đã từng có một mái nhà ấm cúng. Mẹ em rất yêu quý em, nhưng không may lâm bệnh nặng nên bà đã qua đời. Sau khi mẹ em ra đi, cha em đâm rầu rĩ rồi trở thành một kẻ nghiện rượu, ngày nào cũng say khướt trong men rượu. Ông ta mất hết tỉnh táo, bắt con gái đi bán diêm, bán không hết thì không được quay về nhà.

Cô bé đang mải suy nghĩ miên man thì có một cỗ xe ngựa lao tới. Em giật mình vội tránh sang một bên nhưng không kịp, em ngã xoài xuống nền tuyết lạnh, cái giỏ đựng diêm bị tung ra bẹp dúm, những que diêm vương vãi khắp mặt đất. Đôi giày vải mỏng manh của em cũng văng đi đằng nào mấy. Giờ thì đến giầy cũng không còn mà đi, cô bé bán diêm phải đi chân không trên nền tuyết lạnh.

Những que diêm rơi hết xuống tuyết và trở nên ẩm ướt không thể bán cho ai được nữa. Em chỉ còn bó diêm cuối cùng ở trong túi áo. Giờ dù đang run cầm cập vì lạnh nhưng em cũng không dám nghĩ tới chuyện về nhà, em sợ đòn roi của người cha say rượu. Cô bé chụm tay hà hơi cho đỡ lạnh nhưng cũng chẳng ấm lên chút nào.

Cô gái nhỏ đáng thương! Em bước đi mãi, đi mãi trên đôi chân tê cóng không còn cảm giác. Em đứng trước của một ngôi nhà lớn, trong nhà, rèm cửa sổ vẫn vén, ánh đèn từ trong nhà hắt ra, em ghé mắt nhìn qua cửa sổ, mọi người đang quây quần bên nhau quanh chiếc bàn lớn. Lửa trong lò sưởi cháy sang, cây thông năm mới chăng đầy đồ trang trí và đèn nhấp nháy. Cô gái trong nhà đang ôm trong lòng món quà năm mới là một con thỏ ngọc có đôi mắt tròn và bộ lông trắng muốt, còn cậu bé đang say sưa thưởng thức chiếc bánh kem thơm mùi va ni. Cô bé bán diêm đứng ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: “Nếu mẹ thân yêu còn sống, mẹ chắc hẳn cũng cho mình đồ chơi, và cho mình ăn ngon như thế”.

Gió lạnh thôi không ngừng làm em phải co người lại. Em nhìn ra xung quanh như muốn xem có cách nào có thể làm ấm hơn. Cuối cùng em chợt nhớ tới bó diêm trong tay. Em lập cập rút ra một que diêm và quẹt vào tường. Que diêm bốc cháy, em vội khum bàn tay bé nhỏ hơ vào ngọn lửa. Ngọn lửa tuy bé xíu nhưng cũng làm cho đôi bàn tay của em có cảm giác hơi ấm lên một chút. Em mơ màng tưởng tượng như mình đang được ngồi bên lò sưởi, lửa cháy sáng rực và ấm áp biết bao! Em vừa duỗi đôi chân tê dại ra sưởi ấm thì lò sưởi biến đâu mất. Trong tay em chỉ còn lại một khúc tàn diêm vừa cháy.

Em cúi đầu nhìn bó diêm trong tay thầm nghĩ: “Mình sẽ đốt them một que diêm khác, lò sưởi nhất định sẽ hiện ra”. Cô bé lại quẹt diêm vào tường, ngắm nhìn ngọn lửa chờ đợi. Trong ảo ảnh hiện ra em nhìn thấy một cái bàn ăn thật lớn, trên bàn là bát đĩa thật đẹp bày đầy những thức ăn thịnh soạn.

“Chắc là toàn thức ăn ngon lắm đây”, cô bé bán diêm nuốt nước bọt. “Mẹ thân yêu ở trên trời gửi xuống cho mình đây mà”, em đưa tay định cầm lấy chiếc bánh ngọt, bỗng cả bàn ăn biến mất trong nháy mắt giống như cái lò sưởi. Que diêm thứ hai lại tắt.

Cô Bé Bán Diêm Truyện Cổ Tích Đan Mạch

Cô bé bán diêm Truyện cổ tích Đan Mạch – truyện cổ tích nổi tiếng thế giới của nhà văn Andersen, kết thúc chuyện đầy bi thương và cảm động!

Truyện cổ tích cô bé bán diêm là truyện cổ tích nổi tiếng thế giới được nhiều bậc cha mẹ và các em nhỏ yêu thích. Câu chuyện nhắc nhở chúng ta, mọi người trên trái đất hãy luôn yêu thương giúp đỡ lẫn nhau để không có ai bị đói, bị rét, không có ai bị nghèo khổ. Mọi người được sống cuộc đời đầy ắp niềm vui và tiếng cười.

Cô bé bán diêm Truyện cổ tích Đan Mạch – Andersen

Hôm đó là ngày cuối cùng của năm, thời tiết vô cùng lạnh giá, nhất là khi màn đêm đang dần buông xuống trên các con phố. Mọi người nô nức với quần áo ấm, găng tay, mũ len, chân xỏ giày ấm áp… họ đổ ra đường để cùng đi đón giao thừa bên người thân và bạn bè. Trên tay mỗi người là một gói quá được gói rất đẹp mắt. Trông ai cũng tràn đầy hạnh phúc.

Những bông tuyết trắng bắt đầu rơi, tức là trời đang ngày một lạnh hơn. Trên đường lúc này không ai để ý tới một cô bé bán diêm nhỏ bé. Em mặc một bộ quần áo cũ ngả màu với chằng chịt các miếng vá, chân em đi một đôi giày vải cũ do chính tay mẹ em may cho trước kia, tay em xách một cái làn cũ đựng đầy những bao diêm. Co ro trong giá ret, em vừa đi vừa cất tiếng rao: “Ai mua diêm không? Ai mua diêm không?”. Giọng em run rẩy và lọt thỏm giữa tiếng trò truyện, tiếng cười và niềm hân hoan của mọi người. Không có ai dừng lại để mua diêm cho em.

Người trên phố thưa thớt dần, còn đôi chân cô bé bán diêm giờ đã lạnh cóng và tê dại đến không còn cảm giác nữa. Đường đêm vắng lặng, mọi người đều đã được trở về nhà ngồi bên lò sưởi ấm áp, thế mà em vẫn chưa bán được que diêm nào. Em cũng ước ao được về nhà nhưng không thể.

Cô bé bán diêm của chúng ta cũng đã từng có một mái nhà ấm cúng. Mẹ em rất yêu quý em nhưng không may lâm bệnh nặng nên bà đã qua đời. Sau khi mẹ em ra đi, cha em đâm rầu rĩ rồi trở thành một kẻ nghiện rượu, ngày nào cũng say khướt trong men rượu. Ông ta mất hết tỉnh táo, bắt con gái đi bán diêm, bán không hết thì không được quay về nhà.

Cô bé đang mải suy nghĩ miên man thì có một cỗ xe ngựa lao tới. Em giật mình vội tránh sang một bên nhưng không kịp, em ngã xoài xuống nền tuyết lạnh, cái giỏ đựng diêm bị tung ra bẹp dúm, những que diêm vương vãi khắp mặt đất. Đôi giày vải mỏng manh của em cũng văng đi đằng nào đó. Giờ thì đến giầy cũng không còn mà đi, cô bé bán diêm phải đi chân không trên nền tuyết lạnh.

Những que diêm rơi hết xuống tuyết và trở nên ẩm ướt không thể bán cho ai được nữa. Em chỉ còn bó diêm cuối cùng ở trong túi áo. Giờ dù đang run cầm cập vì lạnh nhưng em cũng không dám nghĩ tới chuyện về nhà, em sợ đòn roi của người cha say rượu. Cô bé chụm tay hà hơi cho đỡ lạnh nhưng cũng chẳng ấm lên chút nào.

Cô gái nhỏ đáng thương! Em bước đi mãi, đi mãi trên đôi chân tê cóng không còn cảm giác. Em đứng trước của một ngôi nhà lớn, trong nhà, rèm cửa sổ vẫn vén, ánh đèn từ trong nhà hắt ra, em ghé mắt nhìn qua cửa sổ, mọi người đang quây quần bên nhau quanh chiếc bàn lớn. Lửa trong lò sưởi cháy sáng, cây thông năm mới chăng đầy đồ trang trí và đèn nhấp nháy. Cô gái trong nhà đang ôm trong lòng món quà năm mới là một con thỏ ngọc có đôi mắt tròn và bộ lông trắng muốt, còn cậu bé đang say sưa thưởng thức chiếc bánh kem thơm mùi va ni. Cô bé bán diêm đứng ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: “Nếu mẹ thân yêu còn sống, mẹ chắc hẳn cũng cho mình đồ chơi, và cho mình ăn ngon như thế”.

Gió lạnh thôi không ngừng làm em phải co người lại. Em nhìn ra xung quanh như muốn xem có cách nào có thể làm ấm hơn. Cuối cùng em chợt nhớ tới bó diêm trong tay. Em lập cập rút ra một que diêm và quẹt vào tường. Que diêm bốc cháy, em vội khum bàn tay bé nhỏ hơ vào ngọn lửa. Ngọn lửa tuy bé xíu nhưng cũng làm cho đôi bàn tay của em có cảm giác hơi ấm lên một chút. Em mơ màng tưởng tượng như mình đang được ngồi bên lò sưởi, lửa cháy sáng rực và ấm áp biết bao! Em vừa duỗi đôi chân tê dại ra sưởi ấm thì lò sưởi biến đâu mất. Trong tay em chỉ còn lại một khúc tàn diêm vừa cháy.

Em cúi đầu nhìn bó diêm trong tay thầm nghĩ: “Mình sẽ đốt thêm một que diêm khác, lò sưởi nhất định sẽ hiện ra”. Cô bé lại quẹt diêm vào tường, ngắm nhìn ngọn lửa chờ đợi. Trong ảo ảnh hiện ra em nhìn thấy một cái bàn ăn thật lớn, trên bàn là bát đĩa thật đẹp bày đầy những thức ăn thịnh soạn.

“Chắc là toàn thức ăn ngon lắm đây”, cô bé bán diêm nuốt nước bọt. “Mẹ thân yêu ở trên trời gửi xuống cho mình đây mà”, em đưa tay định cầm lấy chiếc bánh ngọt, bỗng cả bàn ăn biến mất trong nháy mắt giống như cái lò sưởi. Que diêm thứ hai lại tắt.

Cô bé tội nghiệp quẹt que diêm thứ ba. Ngọn lửa dần sáng lên, chiếu sáng cả xung quanh, sáng như ban ngày vậy. Trong luồng sáng đó hiện ra một cây thông năm mới lấp lánh và cao lớn. “Ôi, đẹp quá!”, em không dám tin vào mắt mình nữa. Trên cành thông treo đầy những ngôi sao nhỏ xíu đủ màu sắc, dưới gốc cây là những gói quà năm mới to nhỏ khác nhau và còn có bao nhiêu là nến đang cháy sáng. Đêm đông của em dường như cũng trở nên ấm áp hơn.

“Ôi, những ngọn nến mới đẹp làm sao, nó cũng toả ấm đây, mình phải sưởi tay mới được”. Em giơ đôi bàn tay lạnh cóng lên. Những ngọn nến trên cây thông bỗng nhiên chuyển động xếp thành hàng dài uốn lượn bay đi, phát ra ánh sáng lung linh trông như một dải lụa. “Đẹp quá, chắc chúng bay lên trời rồi!”. Cô bé bán diêm thẫn thờ nhìn theo những ngọn nến bay lên trời biến thành những ngôi sao nhỏ xíu đang nhìn em.

Em nhủ thầm “Giá mình cũng biến thành một trong những ngôi sao kia, mình sẽ bay lên trời tìm mẹ”. Khi các ngọn nến bay hết lên trời xa thì cây thông cũng biến mất. Em nhìn trân trân lên bầu trời bất động. Bỗng vụt, một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống một nơi rất xa. Em bé lại nhớ đến mẹ của mình.

Ngày mẹ còn sống, đêm nào trước khi đi ngủ mẹ cũng kể chuyện cho em nghe. Mẹ thường bảo em nếu trên trái đất này có một người tốt bụng qua đời thì linh hồn của họ sẽ được bay lên trời và trên trời sẽ rơi xuống một ngôi sao băng, đó là giọt nước mắt của Thượng đế. Em bé chắp tay thầm cầu xin: “Thượng đế ơi, xin người hãy cho con gặp mẹ đi”. Em lại rút ra một que diêm và quẹt. Em chăm chăm nhìn ngọn lửa phát ra từ que diêm và chờ đợi. Một bóng người thân quen chầm chậm đang bước về phía em.

“Mẹ ơi!”, em mừng rỡ reo lên. Mẹ mỉm cười hiền dịu đưa đôi bàn tay về phía em. Trong vòng tay âu yếm của mẹ, em cảm thấy không có gì ấm áp và hạnh phúc hơn được nữa. Em vừa khóc vừa kể chuyện cho mẹ nghe, “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm”, mẹ gật đầu nhìn em trìu mến. Lúc này, ngọn lửa từ que diêm đang yếu dần chực tắt, em hoảng hốt sợ lửa tắt thì mẹ em cũng đi mất.

“Mẹ ơi, xin mẹ hãy ở lại bên con, mẹ đừng bỏ con ở lại một mình”. Cô bé khóc nấc lên, em nắm lấy áo mẹ như muốn giữ mẹ lại. Nhưng tay mẹ dần rời ra và bóng mẹ cũng mờ dần.

“Nhất định con phải giữ mẹ lại”, em vội vàng, run rẩy lấy ra tất cả những que diêm còn lại quẹt lên tường. Cả bó diêm bốc cháy rừng rực, cảnh vật xung quanh bừng sáng, em cảm thấy như mẹ đang ôm mình. Mẹ mỉm cười. Cô bé bán diêm bỗng cảm thấy người mình nhẹ bỗng, cúi đầu nhìn xuống, em thấy chân mình đang rời xa mặt đất. Em ôm chặt lấy mẹ, bay mãi, bay mãi, hai mẹ con bay xuyên qua những đám mây dày và bay lên trời, bay tới một nơi không có giá rét, đói khát và đau buồn.

Sáng hôm sau, nhà thờ gióng lên hồi chuông đầu tiên đón chào năm mới. Mọi người vui vẻ đổ ra đường chào hỏi nhau và cùng đi đến nhà thờ để cầu phúc.

Bỗng một đứa trẻ kêu lên: “Nhìn kìa, ở đằng kia có một người”. Đám đông dừng bước, vây xung quanh, một em bé gái nhỏ nhắn nằm ở góc tường, nét em mặt rực hồng, khuôn miệng như còn đang mỉm cười thánh thiện. Cô bé bán diêm đã chết, chết rét, chết đói trong đêm giao thừa. Trên người em, tuyết phủ một lớp trắng xoá những que diêm đã cháy vung vãi đầy mặt đất…

“Thật tội nghiệp, chắc cô bé muốn sưởi cho ấm bằng những que diêm”. Một cậu bé bật khóc tức tưởi vì quá xúc động: “Chắc chị ấy không có bố mẹ, không có nhà, nếu không chị ấy đã không bị chết cóng ngoài đường”. Một em bé gái ngồi bên cũng rơi nước mắt: “Bạn ấy chắc là lạnh lắm!”, nói xong em liền cởi áo khoác của mình đắp lên người cô bé bán diêm. Mọi người xung quanh đều rất cảm động, không ai cầm được nước mắt.

Cuối cùng, những con người tốt bụng đưa em bé bán diêm vào nhà thờ. Lúc đó, ở trên trời cao, cô bé bán diêm của chúng ta đang cùng với mẹ em đón chào năm mới, họ vô cùng cảm động khi nghe những lời cầu nguyện của mọi người. Và hai mẹ con cũng cầu nguyện, cầu cho tất cả mọi người trên trái đất luôn yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, không có ai bị đói, bị rét, không có ai bị nghèo khổ. Cầu chúc cho người người được sống cuộc đời đầy ắp niềm vui và tiếng cười.

Ý nghĩa truyện cổ tích Cô bé bán diêm

Trẻ con, tâm hồn thật trong trẻo và thơ ngây, các em xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp. Không chỉ quần áo đẹp, không chỉ là chăn ấm đệm êm mà còn là tình yêu thương và vòng tay ấm áp của cha mẹ. Cô bé bán diêm là truyện cổ tích xuất sắc trên thế giới. Truyện đã miêu tả về cô bé bán diêm rất ngoan hiền, em đã từng rất hạnh phúc trong vòng tay ấm áp và tình yêu thương của mẹ. Nhưng số phận thật nghiệt ngã, em đã phải sớm mồ côi mẹ. Kết thúc truyện cổ tích cô bé bán diêm đầy bi thương. Em đã bị chết cóng trong đêm giao thừa giữa trời đông lạnh giá.

Đọc xong truyện cổ tích cô bé bán diêm, những bậc làm cha mẹ như mỗi chúng ta không tránh khỏi cảm thấy mắt mình cay cay. Qua câu chuyện, ta thấy mình cần phải có trách nhiệm hơn nữa không chỉ với con cái của mình mà còn là trách nhiệm với trẻ em nói chung. Để các em luôn được sống trong tình yêu thương và hạnh phúc.

– Trẻ em Mỹ học được gì qua truyện cổ tích Cô bé Lọ Lem

– – Truyện cổ tích hay về loài vật

– Sự tích – “Tết cả năm không bằng rằm tháng bảy”

Truyện Cô Bé Lọ Lem

Thật đáng buồn, người cha tốt bụng không may qua đời sớm, kể từ đó bà mẹ kế bắt đầu để lộ bản tính thật sự của bà. Bà ta là một người lạnh lùng khô khan, đặc biệt bà luôn ghét bỏ, chì chiết và ganh tị với sự xinh đẹp và nết na của Cinderella. Hai cô con gái của bà ta Anatisia và Drizella cũng xấu nết và xấu người hệt như mẹ của mình. Hai cô này ngày ngày ăn mặc đẹp đẽ, chải chuốt chỉn chu, còn Cinderella đáng thương thì phải mặc những bộ quần áo cũ kĩ, nhàu nhĩ, thô ráp và đeo khăn yếm của người đầy tớ. Cô bé phải làm đủ mọi việc nặng nhọc nhất trong nhà. Cô dậy từ trước lúc mặt trời mới chớm ló dạng ở đằng xa, gánh nước, đốt lò, nấu ăn và chùi dọn nhà cửa sân vườn. Khi xong việc, cô lủi thủi đến ngồi bên cạnh lò sưởi giữa những tro tàn và gỗ cháy, người ngợm lấm lêm, vì thế người đời gọi Cinderella là Cô Bé Lọ Lem.

Người bán báo (NBB): *rao to* Báo mới đây… Báo mới đây… Báo sốt dẻo đây…

[Mọi người đi qua quầy báo. Rồi bắt đầu bàn tán…]

[Nhạc nổi lên: Thật bất ngờ – Trúc Nhân]NBB: *ngồi im, không cử động*Trên báo, những thông tin chen nhau đi một hàng.Người người vào quầy báo, trang báo đầu đề cập tin tức:‘Đức vua mở hội ngày hai tám’.Lôi cuốn nhiều người đọc vào ban sáng.Người đàn ông A: *mặt kinh ngạc, cầm tờ báo, đứng tụm năm tụm ba với những người đàn ông khác cạnh quầy báo*Thiếu nữ khắp đất nước xôn xao đang mừng thầm.Dạ hội này nhà vua cố ý để hoàng tử xem mắtCô gái nào được Ngài để ýKhông biết chừng sẽ được làm vợ Ngài!3 cô gái nọ: *đồng thanh* Thế nên, bây giờ, điều quan tâm nhất:Cô gái A: *nâng tà váy* Là chúng ta phải có đầm đẹp…Cô gái B: *cầm dây chuyền* … trang sức lấp lánh nổi bật…Cô gái C: *vuốt mái tóc* … mái tóc chải chuốt gọn gàng…3 cô gái: *đồng thanh, vẻ mặt vui mừng* để tham gia dạ hội.NBB: *liếc nhìn sang hai bên, lắc đầu* Cư dân cùng với đồng bào, thông tin miệng đói cồn cào.Sốt sắng chạy ra chạy vàoÔi, ngày mới nhốn nhao, nhốn nhao, nhốn nhao… ao… ao… ao… ao…*dứt lời xong, lập tức rêu rao* Báo đây báo đây… Ai mua báo đi…

Mụ dì ghẻ (MDG): *chống tay, mặt hằm hằm quát* Lọ Lem, Lọ Lem.Lọ Lem (LL): *cầm chổi, chạy lại* Dạ thưa Mẹ, Mẹ gọi con có chuyện gì ạ?MDG: Đến trưa rồi mày còn chưa chuẩn bị thức ăn. Mày định để mẹ con tao chết đói à?LL: *vẻ mặt vô tội, lắc đầu* Con đi làm ngay đây ạ.[Bỗng, hai đứa con gái riêng của MDG xuất hiện]Cả 2 cô con gái: *vẻ mặt vui mừng, đẩy cửa vào, đưa cho MDG một thiệp mời* Mẹ ơi.Cô cả (c1): *mặt hớn hở * Hoàng gia mở tiệc dạ hội, thiếu nữ khắp cả nước đều được mời tham dự mẹ ạ.Cô hai (c2): Dạ hội lần này nhà vua cố ý mở để kén vợ cho hoàng tử. MDG: *xem xong thiệp mời, cười sung sướng* Nếu đã như vậy, chúng ta còn không mau sắm sửa chuẩn bị đi thôi.LL: *vẻ mặt sung sướng, tiến lên* Vậy có nghĩa là tôi cũng được đi.3 mẹ con mụ dì ghẻ: *nhìn khinh bỉ*C2: *cười khinh* Với cái bộ dạng cấu xí bẩn thỉu như mày mà cũng muốn cùng với Hoàng Tử ư? C1 + c2: 😒😌C1: *giả bộ, giọng õng ẹo* tôi rất vui thưa Hoàng tử. ngài không phiền cầm hộ tôi cái chổi chứ?C1, c2: *khoác vai nhau, cười khanh khách* hahahahaLL: *vẻ mặt kiên quyết* Được thôi, tại sao không? Dù sao tôi cũng vẫn là một thành viên trong gia đình, và trong thư nói: “Tất cả thiếu nữ trên khắp Đất nước được mời tham dự”…C1 + c2: *tức giận* Mày…MDG: *ngăn cản, vẻ mặt quỷ quyệt* Ừ thì nó là thế… Ta thấy không có lý do gì con không được đi nếu con làm xong hết công việc.LL: *cười rạng rỡ* Con cảm ơn mẹ. Con hứa nhất định sẽ làm xong hết mọi việc. *chạy đi làm việc*C2: *vẻ mặt không vui* Mẹ, mẹ có biết mẹ vừa nói gì không?MDG: *mặt đắc ý* Dĩ nhiên. ta đã nói là “nếu”.C2+C1: *cười xấu xa* Ồ. “Nếu”. Haha…

Lời người dẫn truyện: Thế là hai cô em xấu xí cả ngày chỉ mải mệ chọn váy áo, sửa soạn sắc đẹp trong khi Lọ Lem thì còn bận bịu hơn cả ngày thường. Cô còn phải ủi quần áo cho hai cô con riêng, thắt nơ áo, chải bụi váy đầm … Khi xe ngựa đến đón thì Lọ Lem vẫn đang váy áo luộm thuộm không có được một phút để sửa soạn.

MDG: *vẻ mặt đắc chí* Vậy là mày sẽ không đi dạ vũ được … Nhưng đừng lo, sẽ có những dạ vũ khác sau này … [Thế rồi ba mẹ ríu rít con lên xe đi mất bỏ Lọ Lem ở nhà.]LL: *mặt mày đau khổ, gục xuống nền nhà, khóc* huhuhuhu

[Nhạc nổi lên: Hai cô tiên – 365 Band]

Tiên đỡ đầu (TDD): *xuất hiện, gào hát* Hai cô tiên là hai cô tiênAi i ai hờ ai haiÔ ô cờ ô côI ê iên tờ iên tiênHai cô tiên là hai cô tiênAi i ai hờ ai haiÔ ô cờ ô côI ê iên tờ iên tiênHai cô tiên là hai cô tiênLàm tiên àKhông có dễ vậy đâuToàn nghe lời người ta khẩn cầuSuốt ngày phù phép biến hóa đau đầu với những chuyện điên khùng gì đâuThiên đình có cô tiên xinhcó làn da trắng như minh tinhVừa trắng vừa xinh lại thông minhNhiệt tình chịu chơi chơi hết mình.LL: *mặt mày quỷ dị nhìn Tiên* Bà là ai?TDD: *xắn tay áo, hùng hổ* Ta là Hai Tiên – mẹ đỡ đầu của con. Ta đến đây để giúp con hoàn thành điều ước. Bấy bì, con muốn gì? Hãy nói ta nghe.LL: *vẻ mặt mong đợi, nhấc tà váy* Con muốn được tham gia Dạ Hội.LDD: *cười hô hố* so easy. Con muốn đi dạ hội thì chúng ta phải nhanh lên, bởi vì ngay cả phép thuật cũng cần tốn một chút thời gian.LL: *kinh ngạc* Phép thuật ư?TDD: *vẻ mặt đắc ý* Đúng vậy. Xem nào, đũa phép ta để đâu rồi nhỉ.[LL và TDD tìm một chút rồi]LL: *chỉ tay* Có phải cái ở sau lưng không ạ?TDD: *cười, lấy đũa* Đúng rồi. Cảm ơn con. *nhìn LL* Umm, xem nào… *vẻ mặt suy tư* Sự kiện kỳ diệu xảy từ… *vẻ mặt vui vẻ* E hèm… Úm ba la …. Úm ba la xì bùa…

[Nhạc nổi lên: Vũ điệu cồng chiêng – Tóc Tiên][Đội múa tiến vào vây quanh, che trước LL]

TDD: *đứng một chỗ, quẩy theo nhạc*[Nhạc kết thúc thì LL đã được thay xong đồ, đội múa rời đi]LL: *vẻ mặt kinh ngạc, vui sướng* Ôi cái váy đẹp quá… Mọi người đã nhìn thấy chiếc váy nào đẹp như thế này chưa? Và nhìn xem, chiếc giày pha lê này… *nhìn thấy chiếc xe trước mắt* thật là không thể tin nổi. TDD: *vẻ mặt nghiêm trọng* Bấy bi, con hãy nhớ khi đồng hồ điểm mười hai giờ, phép màu sẽ mất tác dụng và mọi thứ sẽ trở về như xưa.LL: Con hiểu nhưng nó đã hơn những gì con hy vọng rồi.TDD: Ta chúc con hạnh phúc. *vẻ mặt hốt hoảng, thúc giục* Thôi chết muộn rồi. Con phải đi nhanh thôi.LL: *ngồi trên xe, quay lại, vẫy tay chào*

Vua: *vẻ mặt không vui, nói nhỏ với Công Tước * Như thế nào mà bây giờ con gái con đứa lại ăn mặc váy ngắn cũn cỡn thế kia?Công Tước (CT): Bệ Hạ, đây là mốt mới năm nay đấy ạ. Các thiếu nữ đều ưa chuộng mốt này. Vừa mát, vừa đẹp lại vừa tiết kiệm vải.Vua: *cau có* Ta lại chẳng thấy đẹp đẽ gì cho cam. *ngừng một chút, rồi nhìn về phía Hoàng Tử* Trông thằng bé có vẻ không thích thú. Ta thật sự không hiểu nó. Phải có ít nhất một người phù hợp làm vợ nó chứ?!…Người hầu: Cô Anatasia và cô Drizella, con gái của Quý bà Treiman.C1+c2: *cúi chào Hoàng Tử*Hoàng tử (HT): *mệt mỏi, cúi chào*…Vua: *ôm đầu* Ta Thật không còn gì để nói vói nó…CT: *cười, ba hoa* Thần đã cố gắng nói cho Bệ Hạ rồi, nhưng Ngài, những điều lãng mạn chỉ thấy toàn bộ trong truyện mà thôi. Hô hô hô. Hoàng tử đang cúi đầu, bỗng bất chợt chàng nhìn thấy người con gái thu hút chàng. Chàng đi đến theo trái tim mách bảo… Hô hô, đó chỉ có trong truyện cổ tích, còn ngoài đời thì… không không… Đó là điều thất bại……[Trong lúc đó]HT: *sửng sốt trông thấy bóng dáng xinh đẹp của Lọ Lem phía xa, đi qua C1+C2, tiến tới trước mặt LL* [Sau đó, hai người nhảy với nhau]…Vua: *ôm bụng cười, dí đầu CT nhìn về phía HT và LL* Thất bại ư?!? Hãy nhìn kỹ đi, tên ba hoa kiêu ngạo nhà ngươi. *Chỉ đạo* Dàn nhạc, nhanh lên!

[Nhạc vang lên kéo dài 20 giây.]

HT: *ghé sát lại LL, hai tay đặt lên đôi vai LL* Ta… *rồi bất động*[Đoạn này diễn tả tâm trạng trong lòng LL]

[Nhạc nổi lên: Mình yêu nhau đi! – Bích Phương]

LL: *vẻ mặt thẹn thùng*

Nghĩ là vậy thôi chứ làm gì dám nói.

[Quay trở lại hiện tại, chuông đồng hồ điểm mười hai giờ]LL: *vẻ mặt kinh ngạc* Ôi trời ơi.HT: Có chuyện gì à?LL: Đã nửa đêm rồi.HT: Đúng thế, nhưng…LL: *vẻ mặt vôi vàng* Tạm biệt.HT: *giữ tay lại* Em không thể đi.LL: Làm ơn, … xin hãy để em đi. Em phải…HT: *chạy theo LL* Đừng đi. Đợi ta. Quay lại đây.[LL chạy đến bậc thang liền tháo ra một bên giày của mình ném lên bậc thang rồi nhảy xe đi]

[Đội múa tiến vào vây quanh, che trước LL]

[Nhạc kết thúc thì LL đã được thay xong đồ, đội múa rời đi]

LL: *nhìn lại mình, phát hiện ra còn chiếc giày thủy tinh liền mỉm cười* Mẹ, cảm ơn Mẹ về tất cả mọi chuyện.

Lời người dẫn truyện: Ngay sáng hôm sau, nhà Vua ra công báo là ngài sẽ hỏi cưới cho Hoàng tử cô gái đã đánh rơi chiếc giày pha lê tại buổi khiêu vũ đêm qua. Đại công tước mang lệnh truyền và đi khắp vương quốc để thử giày, từ các công chúa, công nương con nhà quyền quý tới các cô gái dân dã nhất. Thử mãi mà vẫn chưa có chân cô nào vừa với chiếc giày bé nhỏ. Sau cùng phái đoàn hoàng gia đến nhà của Lọ Lem. Đại công tước tỏ rõ thất vọng khi chứng kiến hai lần thử giày vô vọng bởi bàn chân to quá cỡ của hai cô gái xấu xí.

Bạn đang xem bài viết Cô Bé Bán Diêm trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!