Cập nhật thông tin chi tiết về Lý Bạch, Ánh Trăng Nghìn Năm Toả Sáng Bầu Trời Thi Ca (P.5) mới nhất trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Thuở thiếu thời, Lý Bạch học rộng, am hiểu nhiều lĩnh vực, ngoài các kinh điển Nho – Thích – Đạo và các trước tác nổi tiếng văn sử cổ đại ra, còn xem các sách Bách gia chư tử, đồng thời ” mê kiếm thuật” như chính ông tự nhận xét về mình. Lý Bạch là một người tu luyện Đạo gia, thích ẩn cư ở núi rừng, cầu tiên học Đạo. Nhưng ông cũng muốn ” bàn chuyện Quản Yến (Quản Trọng và Yến Anh – hai tể tướng, chính trị gia kiệt xuất thời Xuân Thu – ND), mưu tính thuật đế vương, phát huy trí năng, nguyện làm phò tá, để khắp cõi thái bình, nơi nơi yên ổn ” (trích “Thay Thọ Sơn trả lời văn thư Mạnh Thiếu Phủ Di”).
Ôi, chao ôi!Nguy hề, cao thay!Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanhTàm Tùng và Ngư PhùMở nước bao xa xôi!Đến nay bốn vạn tám ngàn nămMới cùng ải Tần liền khói ngườiPhía tây núi Thái Bạch có đường chimVắt ngang đến tận đỉnh Nga MiĐất long, núi lở, tráng sĩ chếtRồi sau thang trời, lối đá mới nối liềnTrên đỉnh có sáu rồng, lượn quanh vầng nhậtDưới có dòng sâu rẽ ngược, sóng cả đua chenHạc vàng bay qua còn chẳng đượcVượn khỉ toan vượt, buồn với vinRặng Thanh Nê quanh coTrăm bước, chín vòng núi nhấp nhôNgẩng trông Sâm Tỉnh, không dám thởLấy tay vỗ bụng ngồi thở dàiHỏi bạn sang tây, bao giờ trở lại?Đường hiểm núi cao, khó lắm thayChỉ thấy chim buồn gào cổ thụTrống bay theo mái lượn rừng câyLại nghe tiếng cuốc kêu trăng tốiBuồn tênh, núi vắng ngườiĐường Thục khó, khó hơn lên trời xanhKhiến người nghe nói héo mặt sonNúi liền cách trời chẳng đầy thướcThông khô vắt vẻo vách cao ngấtThác đổ dồn mau tiếng rộn ràngVỗ bờ, tung đá, muôn khe vangHiểm nghèo là như vậyĐường xa, thương cho aiVì sao lại đến đây?Kiếm Các cheo leo cao ngất mâyMột người giữ cửa quanMuôn người khôn mở ảiChẳng phải là người thânBiến thành ra sài langSớm lánh hổ dữTối tránh rắn dàiMài nanh, hút máuGiết người như gaiCẩm thành tuy vui thúĐâu bằng sớm về nhàĐường Thục khó, khó hơn lên trời xanhNghiêng trông sang tây, mãi thở than.
Kinh Môn vượt núi ra ngoàiĐến miền nước Sở đường dài biết baoĐồng bằng chấm dứt núi caoDòng sông thăm thẳm chảy vào xa khơiTrăng tà bay tấm gương trờiBiển xanh mây dựng lâu đài xa xaThương thay dòng nước quê nhàTiễn đưa muôn dặm thuyền ra xứ người.
Năm Khai Nguyên thứ 13 (năm 725) Lý Bạch ra khỏi đất Thục, sáng tác bài thơ này ở ngoài Kinh Môn. “Thi cảnh thiển thuyết” bình rằng: ” Thái Bạch thiên tài siêu tuyệt, bút pháp như buồm no gió, như ngựa chiến, vun vút như Thần… Hai câu đầu bài thơ này nói nơi tiễn biệt khách, hai câu tiếp (vế đối) tả cảnh Kinh Môn bao la bát ngát. Chỉ câu cuối mới thấy nghĩa tiễn biệt. Hai câu tiếp (vế đối) cảnh tượng hoành tráng, núi non Thục Sở liền mạch, đến Kinh Môn bắt đầu dứt, dòng sông bắt đầu tuôn chảy, nên “Đồng bằng chấm dứt núi cao”, đến Kinh Môn thì cắt đứt… Câu 5 và 6 tả cảnh vật nhìn thấy trên sông, dùng “Tấm gương trời” ngụ ý ánh sáng của bóng trăng, dùng “Lâu đài” trên biển ngụ ý sự kỳ lạ của mây trời… Hai câu kết nói ý tiễn biệt, nói nơi khách đến, sông nước và xa xôi, người tiễn biệt lòng cũng theo cùng vậy”.
Cửu nhật Long Sơn ẩm (Ngày Tết Trùng Cửu uống rượu trên núi Long Sơn)
Lý Bạch, Ánh Trăng Nghìn Năm Toả Sáng Bầu Trời Thi Ca (P.4): Thi Tiên Vung Bút Vang Trời Đất, Kiếm Khách Sáng Lòa Nghĩa Khí Bay
Lý Bạch (701 – 762), tự Thái Bạch, được đánh giá là một trong những ngôi sao chói lọi nhất của thi ca thời Đường. Ông được người đời sau tôn kính gọi là “Thi Tiên”, đã làm hàng ngàn bài thơ.
Sách đọc: Lý Bạch, ánh trăng nghìn năm toả sáng bầu trời thi ca (P.4
Thơ Lý Bạch thấm đẫm phong cách lãng mạn, trữ tình, phong thái siêu trần, thoát tục, từ hàng ngàn năm qua đã in sâu vào lòng độc giả Á Đông. Loạt bài về Lý Bạch sẽ giúp bạn có được cái nhìn toàn diện nhất về thi nhân vĩ đại này.
Lời toà soạn: Lịch sử 5000 năm văn minh, văn hoá của Á Đông là cả một kho tàng vô giá cho hậu thế. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của những quan niệm mới có phần thiên kiến, lệch lạc, lịch sử ấy đã bị cải biên và nguỵ tạo nhiều. Với mong muốn phục hưng lại nền văn minh vĩ đại cũng như những truyền thống đạo đức quý báu, chúng tôi tiến hành loạt bài về lịch sử Á Đông gửi đến quý độc giả, ngõ hầu phá giải được những quan niệm sai lệch hiện nay.
Cả đời ông chẳng coi công danh là chuyện vinh hiển, một thân áo vải mà coi thường quyền quý. Ông từng viết: “Chợt trong bụi cỏ chết ngay thẳng, chẳng muốn lồng vàng sống cúi đầu” hay “Chẳng thể khom lưng cụp mắt thờ quyền quý, làm ta chẳng thể được mở mày” .
Khi say rượu, Lý Bạch thực sự đã viết rất nhiều thơ, mà đều là thơ hay. Những bài như: “Tương tiến tửu” (Mời rượu), “Sơn trung dữ u nhân đối chước ” (Đối ẩm với người ẩn cư trong núi), “Nguyệt hạ độc chước ” (Uống rượu một mình dưới trăng)…đều là làm ra trong khi chếnh choáng men say, được người đời sau truyền tụng rộng rãi.
Tani Buncho (1763-1840) – Nhật Bản, vẽ tranh lụa “Ẩm trung bát tiên” (Tám tiên uống rượu), lưu giữ ở Việt bảo tàng mỹ thuật Metropolitan – Mỹ.
Bài thơ này khí thế hùng vĩ, tình cảm phóng khoáng, là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của Lý Bạch. Trong “Nhi Am thuyết Đường thi” viết: ” Bài ca này của Thái Bạch … hào phóng nhất, tài khí thiên cổ vô song “.
Bức tranh “Thái Bạch túy tửu đồ” (Thái Bạch say rượu) của Tô Lục Bằng đời Thanh.
“Nguyệt hạ độc chước” (Một mình uống rượu dưới trăng)
Trăng dưới ngòi bút của ông đa dạng sắc thái: có ” Minh nguyệt xuất thiên sơn. Thương mang vân hải gian” (Trăng nhô khỏi núi trời, mênh mang giữa biển mây), có ” Túy khởi bộ khê nguyệt khê. Điểu hoàn nhân diệc hi” (Say bước trên trăng suối, chim vẳng chẳng bóng người), cũng có ” Sơn minh nguyệt lộ bạch. Dạ tĩnh tùng phong yết” (Núi sáng sương trăng trắng, đêm tĩnh gió tùng lặng) và lại có ” Thu sơn lục mộng trung. Kim tịch vị thùy minh ” (Núi thu xanh giấc mộng, đêm nay sáng vì ai)… Lý Bạch mê trăng có thể nói thiên hạ không có người thứ hai.
Lý Bạch lấy trăng làm bạn có thể cùng trò chuyện, cùng bên nhau, cùng uống rượu, hát ca, nhảy múa. Ảnh: Đại Kỷ Nguyên Tiếng Trung.
75+ Stt Bầu Trời, Cap Hay Về Bầu Trời Xanh Mây Trắng
Bầu trời kia ôm lấy chúng ta,như cách ôm lấy những đứa con vào lòng, vạn vật đều được thu nhỏ trong một khoảng trời to lớn, khung trời kia có thấu được những niềm vui, nỗi buồn, những ân tình ai oán của thế gian. Bầu trời chất chứa những cảm xúc mà con người gửi lại chỉ qua một cái nhìn, một tiếng thở dài. Hãy để STT Bầu Trời Hay nói hộ lòng bạn về những sắc thái của bầu trời qua Cap Bầu Trời Tình Yêu, Tâm Trạng.
STT Bầu Trời hay
Bầu trời không chỉ là bầu trời, mà đó còn là bầu kí ức, bầu không gian riêng tư cuả một tâm hồn nào đang đắm chìm trong thế giới quan của mình. Hãy đọc và cảm nhận từng hơi thở nhịp tim hòa quyện vào STT Về Bầu Trời để trái tim được sống với những phút giây yêu đời.
1.
Một chút nhớ dệt nên tương tư, một chút thương dệt nên vương vấn, đám mây trắng dệt nên bầu trời xanh.
2.
Tôi muốn ôm trọn bầu trời để phiêu du cùng gió, đắm chìm với mây.
3.
Bầu trời hôm nay thật đẹp, nó ánh lên sắc màu của hạnh phúc, lòng người lại tràn ngập những niềm yêu.
4.
Một chút vấn vương liệu có dệt nên thương nhớ, một áng mây có làm nên bầu trời?
5.
Bầu trời hôm ấy như ôm lấy tôi, vỗ về những cảm xúc chưa nói thành lời trong cái tiết trời se lạnh cuối đông.
6.
Một cảm giác thật êm dịu khi chắm chìm trong làn gió mát, hòa mình với trời xanh, cảm giác ấy nhẹ nhàng tựa lông hồng thật bay bổng .
7.
Bầu trời không phải là điều xa vời, mà đó nằm trong tầm tay của bạn, nếu bạn biết cố gắng.
8.
Bầu trời đẹp hay buồn vốn dĩ không phải là một câu chuyện, mà đó là hàng ngàn câu chuyện qua thế giới quan của mỗi người.
9.
Xin bầu trời rộng lớn hãy ôm lấy nỗi buồn của tôi, để gió cuốn đi, để mây vỗ về, để hồn tôi được giải thoát một niềm đau.
10.
Bầu trời dẫu có rộng lớn thế nào cũng không bao la bằng lòng mẹ.
11.
Nụ cười ấy luôn đầy ắp những tia nắng, là cả bầu trời trong đôi mắt tôi.
12.
Ước mơ ấy xa vời như bầu trời ngoài kia vậy, nhưng bằng một cách nào dó, tôi đã chạm đến ước mơ ấy.
13.
Tôi yêu màu xanh của trời, màu xanh của cây cỏ, màu xanh của tình yêu đôi lứa, màu xanh tràn ngập những niềm vui.
14.
Bầu trời ngoài kia bỗng chốc thu bé lại chỉ bằng một nụ cười – em.
15.
Ai đã đánh rơi giọt buồn trên nền trời xanh thẫm, để nỗi buồn cứ mãi chốn phiêu du.
16.
Giọt buồn, giọt nhớ, giọt thương, phiêu diêu khắp chốn gọi mây là nhà, mây mù rồi cũng chợt tan, cô đơn ở lại chơi vơi cùng trời.
17.
Một chút buồn, một chút thương, một chút vương còn lưu lại trên nền trời kỉ niệm mãi chẳng phai.
18.
Ngước lên trời cao thật cao ước được là gió, để phiêu du khắp với mây, để hòa quyện với nắng, để vỗ về cô đơn.
19.
Một chút muộn phiền có làm con tim thao thức, một chút mây đen có làm bầu trời u buồn.
20.
Bầu trời hôm ấy đẹp đến lạ – bầu trời của sự giải thoát.
21.
Có những lúc muốn hét thật to những nỗi niềm, nhưng lại sợ bầu trời ấy mang câu chuyện mình đi xa.
22.
Màu trời – màu yêu – màu thương nhớ, hòa quyện nhớ nhung lẫn u sầu.
Caption Bầu Trời Tình Yêu Hay Và Lãng Mạn
23.
Có những nỗi buồn chỉ là thoáng qua như mưa giông giăng lối, có những niềm vui ở lại như mây xanh cuộn trào.
24.
Người con gái năm ấy vẫn mãi là bầu xanh trong tim anh – nụ cười, ánh mắt, khóe môi, tất cả đều dệt lên nỗi nhớ mang tên yêu.
25.
Bầu trời dẫu rộng lớn cũng chật hẹp trước tình yêu anh.
26.
Có ai gom mây để trời thôi trống trải, ai đổi được nỗi nhớ lấy yêu thương.
27.
Những ngày tháng tuổi trẻ ta đã từng rất yêu, rất yêu màu xanh của bầu trời, rất yêu màu vàng của nắng tươi, ta yêu luôn màu hồng trên đôi môi em.
28.
Những vệt yêu hằng lên nhớ nhung trên khung trời tĩnh lặng. Con tim yêu chợt sống dậy vui mừng.
29.
Màu nắng có tươi bằng đôi môi em, xanh trời có êm dịu như mái tóc mơ, vạn vật đều nhỏ bé trước sự xuất hiện của em.
30.
Bầu trời kỉ niệm mãi vấn vương trong lòng chút kí ức về tình yêu tuổi trẻ.
31.
Em là nắng, anh là mây, đôi ta quấn quýt chẳng rời ra trên nền trời xanh thẫm.
32.
Đi qua mùa yêu, ta mới thấy bầu trời hôm nay xanh đến lạ.
33.
Phút giây giận hờn trong tình yêu như một cơn mưa rào, bất chợt đến, cũng bất chợt đi, sau cơn mưa, bầu trời lại tràn ngập tia nắng ấm áp của những yêu thương.
34.
Những giận hờn trong lòng bỗng tan biến bởi ánh nắng của bầu trời tràn ngập hương tình yêu.
35.
Mây trắng là em, trời xanh là anh, đôi mình chung nhịp đập, sống những ngày tươi vui.
36.
Bầu trời to lớn luôn ôm ấp bóng hình nhỏ bé, nhưng nỗi nhớ đã tràn ngập khoảng không gian ấy.
37.
Tình yêu anh như mây trắng , được trời xanh vỗ về, được phiêu du cùng gió, ôm trọn em vào lòng.
38.
Xuân đến, xuân đi,
Trời xanh, xanh mãi.
Người đi chẳng ngoảnh lại.
Chỉ mình ta với ta.
39.
Màu nắng chói chang
màu trời êm dịu
màu nhớ khó quên
tương tư khó dứt.
40.
Trời xanh sao đẹp bằng ánh mắt em, mây trắng dẫu có êm dịu cũng không bằng.Thế gian dẫu có rộng lớn, cũng nhỏ bé trước tình yêu anh.
STT Bầu Trời Tâm Trạng Buồn
Bầu trời là khoảng không gian vô tận trong vũ trụ đại ngàn, bầu trời dẫu xa cách mấy cũng không xa bằng lòng người, những nỗi buồn như được cô đọng trong tâm trí và được gửi gắm qua một tiếng thở dài vào buổi chiều buồn, chỉ có ta và trời xanh. Hãy đọc và cảm nhận những câu nói hay về bầu trời để cùng gặm nhấm những nỗi buồn.
41.
Cứ nghĩ gửi một chút nhớ nhung cho bầu trời sẽ rộng bớt những tâm tư, nhưng nào ngờ bầu trời cũng không đủ chỗ.
42.
Muốn cất giấu nỗi buồn, nhưng nơi nào nhận hết, muốn gió cuốn yêu thương, để bầu trời vỗ về.
43.
Những áng mây như vô định lại có bầu trời vỗ về, nhưng rồi nỗi buồn kia sẽ có ai thấu được.
44.
Anh là bầu trời, nhưng bầu trời nào chỉ của riêng ai.
45.
Cả một bầu trời như đang hiện hữu một màu cô đơn, cô đơn khi không có anh.
46.
Anh đi rồi, nhưng vẫn luôn là bầu trời xanh trong em, luôn thầm lặng và dõi theo em.
47.
Lòng tôi như một cơn mưa rào bất chợt, làm u ám cả bầu trời tươi xanh.
48.
Có những ngày trời không mưa, nhưng lòng lại thấy ướt mọt niềm đau chua xót.
49.
Ngoài trời nắng vẫn tươi, chỉ có lòng người là khô héo với cô đơn.
50.
Bầu trời vẫn như mọi hôm, chỉ khác là lòng người đã thay đổi.
51.
Bầu trời dẫu có bình yên cũng không thể khiến người ra đi quay trở về.
52.
Chút nắng ấm của bầu trời xanh cũng không xoa dịu được nỗi nhớ trong em, nỗi nhớ đang cuộn trào gậm nhấm những đau thương.
53.
Có những hôm trời đang nắng lại đổ cơn mưa, bất chợt và âm thầm, khiến lòng người nặng trĩu những ưu tư.
54.
Như đám mây, em vội vàng đi mất, để lại lòng anh là khoảng trời giông bão.
55.
Khung trời giông bão vốn dĩ không đáng sợ, chỉ đáng sợ khi lòng người người bão giông lúc trời nắng đẹp.
56.
Những nỗi buồn cứ thế trôi đi như áng mây, miên man và vô định, rồi va vào nỗi nhớ em, chợt dậy sóng và tái tê.
57.
Những chật vật trong lòng như muốn thoát li khỏi hiện tại, như muốn hòa mình với trời xanh.
58.
Bầu trời đầy bão giông cũng không giông bão bằng lòng người.
59.
Một người ra đi vội vã, sóng đã thôi vỗ, mây cũng ngừng bay, Bầu trời chỉ còn lại màu nhớ nhung.
60.
Mưa thôi ngưng rơi, sóng thôi vỗ về, người như chết lặng giữa khoảng trời đơn côi.
Tus Về Bầu Trời Thả Thính
61.
Hồn tôi bay bổng như một áng mây, rất dịu êm và say đắm, cũng nồng nhiệt như nắng, cũng ngát xanh như trời.
62.
Tuổi thanh xuân thật đẹp với bầu trời kỉ niệm yêu thương, bầu trời ấy thật thanh khiết một màu xanh cảu tuổi trẻ.
63.
Đi qua tình yêu của tuổi trẻ, người ta chợt nhận ra, bầu trời vốn dĩ không xanh như họ đã nghĩ.
64.
Mùa yêu đang sống dậy trong những nụ cười em nhỏ, trong ánh nhìn yêu thương, mùa yêu ấy khiến bầu trời thêm xanh những mơ mộng tuổi trẻ.
65.
Những mơ mộng tưởng như sẽ chìm vào lãng quên khi mưa giông kéo đến, nhưng mưa giông nào chiếm hết thời gian của tuổi trẻ, và ánh nắng sẽ lên, bầu trời xanh lại đến, những mơ mộng tuổi xuân thì lại quay về.
66.
Màu yêu trong đôi mắt em ánh lên niềm vui khôn xiết, niềm vui của đôi lứa đoàn tụ, niềm vui của bầu trời xanh ôm trọn cảnh vật.
67.
Có những nỗi buồn thật đẹp trên nền trời xanh của tình yêu.
68.
Không gian của tình yêu là khoảng trời bí mật chỉ có hai người.
69.
Bầu trời xanh sẽ thay anh vỗ về em, sẽ ôm lấy những nỗi niềm, sẽ du dương cùng xúc cảm.
70.
Lòng người chật chội những toan tính, nhưng ai thấu được sự bao la của trời xanh.
71.
Xin yêu thương ở lại vỗ về, cho trời thêm sáng, cho người thêm yêu.
72.
Ở lại sau cùng với nỗi buồn duy chỉ có trời xanh. Lắng đọng cùng với cô đơn song chỉ có tâm hồn.
73.
Bầu trời hoàng hôn êm dịu những xúc cảm như du dương bản tình ca về mùa hạ.
74.
Hoàng hôn dệt lên nền trời ánh đỏ pha chút cam, dịu êm mà thanh bình đến lạ.
75.
Nỗi nhớ như dệt lên nền trời chút bão giông, bão giông ấy xin cơn gió ùa về hãy mang đi.
Bầu trời trong mắt mỗi người là mỗi sắc thái, mỗi câu chuyện, câu chuyện của bạn có đồng điệu với những cảm xúc được tái hiện qua những stt bầu trời hay không? Hãy đọc và cảm nhận một lần nữa để trái tim thêm yêu những tâm tư.
Tháng 5, Đọc Lại Bài Thơ “Sáng Tháng Năm”Của Tố Hữu.
Tháng 5 lịch sử về, toàn Đảng, toàn dân, toàn quân đang hướng về kỷ niệm 128 năm ngày sinh của Bác (19/5/1890 -19/5/2018).Hình ảnh Bác Hồ giản dị mà thanh tao gần gũi, nhân từ mà cao đẹp trong bài thơ “Sáng tháng Năm” của Tố Hữu, càng làm chúng ta xúc động, tự hào, biết ơn Bác kính yêu…
Bác Hồ làm việc tại Chiến khu Việt Bắc ( Ảnh tư liêu)
Vui sao một sáng tháng Năm Đường về Việt Bắc lên thăm Bác Hồ Suối dài xanh mướt nương ngô Bốn phương lồng lộng thủ đô gió ngàn…
Bàn tay con nắm tay cha Bàn tay Bác ấm vào da vào lòng. Bác ngồi đó, lớn mênh mông Trời xanh biển rộng ruộng đồng nước non… Bác Hồ, cha của chúng con Hồn của muôn hồn Cho con được ôm hôn má Bác Cho con hôn mái đầu tóc bạc Hôn chòm râu mát rượi hoà bình!
Ôi cái tên kính yêu Hồ Chí Minh! Trong sáng lòng anh du kích Nửa đêm bôn tập diệt đồn Vững tay người chiến sĩ nông thôn Bắt sỏi đá phải thành sắn gạo Anh thợ, má anh vàng thuốc pháo Cánh tay anh dày sẹo lửa gang Ôi những em đốt đuốc đến trường làng Và các chị dân công mòn đêm vận tải! Các anh chị, các em ơi, có phải Mỗi khi lòng ta xao xuyến rung rinh Môi ta thầm kêu Bác: Hồ Chí Minh! Và mỗi trận, mỗi mùa vui thắng lợi Đôi mắt Bác hiện lên cười phấn khởi Ta lớn cao lên, bay bổng diệu kỳ Trên đường dài, hai cánh đỡ ta đi… Bác Hồ đó, là lòng ta yên tĩnh Ôi người cha đôi mắt mẹ hiền sao! Giọng của Người, không phải sấm trên cao Thấm từng tiếng, ấm vào lòng mong ước Con nghe Bác, tưởng nghe lời non nước Tiếng ngày xưa và cả tiếng mai sau…
Bác Hồ đó, chiếc áo nâu giản dị Màu quê hương bền bỉ đậm đà Ta bên Người, Người tỏa sáng trong ta Ta bỗng lớn ở bên Người một chút… Bác Hồ đó, ung dung châm lửa hút Trán mênh mông, thanh thản một vùng trời. Không gì vui bằng mắt Bác Hồ cười Quên tuổi già, tươi mãi tuổi đôi mươi! Người rực rỡ một mặt trời cách mạng Mà đế quốc là loài dơi hốt hoảng Đêm tàn bay chập choạng dưới chân Người.
Hồ Chí Minh Người ở khắp nơi nơi
Hồn biển lớn đón muôn lời thủ thỉ Lắng từng câu, từng ý chưa thành Người là Cha, là Bác, là Anh Quả tim lớn lọc trăm dòng máu nhỏ Người ngồi đó, với cây chì đỏ Vạch đường đi, từng bước, từng giờ…
Không gì vinh bằng chiến đấu dưới cờ Đảng chói lọi Hồ Chí Minh vĩ đại! Con nhớ hết mỗi lời Người dạy: Kháng chiến gian nan, kháng chiến trường kỳ Bác bảo đi, là đi Bác bảo thắng, là thắng Việt Nam có Bác Hồ Thế giới có Xta-lin Việt Nam phải tự do Thế giới phải hoà bình! Chúng con chiến đấu hy sinh Tấm lòng son sắt, đinh ninh lời thề.
Tháng 5 năm 1951 Thi sỹ Tố Hữu viết về Bác nhiều nhất và cũng là người viết hay nhất về Bác Hồ. Bởi: Hồ Chí Minh lung linh, cao đẹp mà cũng rất ấm áp, thân tình, luôn là nguồn cảm hứng trong thơ Tố Hữu. Năm 1947, Tố Hữu được Trung ương Đảng điều lên Việt Bắc tham gia công tác lãnh đạo và xây dựng nền văn học kháng chiến mới. 66 năm về trước, tháng 5 năm 1951, Tố Hữu được gặp và báo cáo với Bác về công tác tuyên truyền. Sau lần gặp ấy, Tố Hữu đã viết “Sáng tháng Năm” mừng sinh nhật Bác 61 tuổi. Tố Hữu tâm sự: “Trong đời làm thơ của tôi, đây là lần đầu tiên tôi viết được một bài thơ về Bác như vậy và sau này tôi còn viết nhiều bài thơ về Bác, một phần rất quan trọng cũng chính từ ấn tượng rất sâu sắc buổi ban đầu ấy“. Mở đầu bài thơ là cảnh sắc tươi thắm, hùng vĩ của núi rừng Việt Bắc, Bác kính yêu ngồi làm việc trong nhà sàn nhỏ trên ngọn đồi thấp um tùm cây xanh; dưới chân đồi, suối rì rào chảy: “Suối dài xanh mướt nương ngô/Bốn phương lồng lộng Thủ đô gió ngàn…” Cảnh đẹp mà tâm hồn Người như lộng gió…Nơi Bác ngồi làm việc thật giản dị mà nên thơ: Một cái bàn gỗ, một cái ghế tựa, một cái máy chữ, một cái ghế để khách ngồi, một cái bồ nhỏ để đựng công vǎn, tài liệu, mấy con chim bồ câu…: “Bác ngồi Bác viết nhà sàn đơn sơ /Con bồ câu trắng ngây thơ/Nó đi tìm thóc quanh bồ công văn”. Phong cảnh thiên nhiên như hòa quyện với con người, khi ngồi đọc sách lại có chim bay vào đậu cửa sổ thì hiếm ít nơi có cảnh đẹp này. Vĩ đại và thiêng liêng, nhưng cũng rất thân tình, cảm ơn Tố Hữu đã nói giùm hộ tấm lòng của chúng ta với Bác: “Bác Hồ, cha của chúng con, Hồn của muôn hồn” và “Người là Cha, là Bác, là Anh/Quả tim lớn lọc trăm dòng máu nhỏ”. Với mỗi người dân Việt Nam, Bác Hồ kính yêu, gần gũi như những người ruột thịt trong gia đình.
Bạn đang xem bài viết Lý Bạch, Ánh Trăng Nghìn Năm Toả Sáng Bầu Trời Thi Ca (P.5) trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!