Cập nhật thông tin chi tiết về Nhập Vai Tấm Kể Lại Câu Chuyện Tấm Cám mới nhất trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Bài Làm
“Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”
Nếu hiểu được đạo lý đó từ sớm, có lẽ tôi đã không bị người dì ghẻ của mình hãm hại đến bao phen chết đi sống lại. Tôi thường được mọi người gọi là Tấm, từ nhỏ đã mồ côi cha, tôi sống cùng dì ghẻ và một người con gái riêng của bà tên gọi là Cám. Chị em tôi ngày ngày lớn lên bên nhau, cùng nhau ra đồng mò cua bắt ốc cùng nhau về nhà nấu gạo thổi cơm, nhưng Cám vốn chẳng bao giờ ưa tôi cả, tôi biết điều đó.
Một ngày nọ, dì đưa cho chúng tôi hai cái giỏ nói tôi và Cám ai xúc được nhiều tôm tép thì dì sẽ cho một cái yếm đẹp. Thực lòng lúc ấy tôi hồi hộp mong đợi lắm, nghĩ đến bộ quần áo của mình đã cũ sờn, bạc màu mà không dám xin tiền dì để mua một cái mới nên tôi nghĩ ngày hôm nay nhất định phải cố gắng làm luôn chân luôn tay để xúc được thật nhiều tôm, thực ra việc này cũng không phải là quá khó với tôi bởi ngày thường tôi cũng đã làm quen, ngày nào cũng được giỏ đầy.
Loading…
Cũng sắp được đầy giỏ rồi, trời cũng đã xế muộn, tôi tự nhủ gắng thêm một chút nữa rồi về. Đang mải mê xúc tôm thì tôi nghe Cám nói “Chị Tấm ơi chị Tấm, đầu chị nấm, chị hụp cho sâu kẻo về mẹ mắng”, vốn bản tính nhút nhát lại sợ dì vô cùng, nghe Cám nói vậy tôi không ngần ngại mà hụp đầu xuống nước để giũ sạch.
Ngờ đâu khi quay lên định đi về thì nhìn vào giỏ thấy chẳng có gì. Tôi hoang mang đến cực độ, một cảm giác buồn rầu xen lẫn với lo lắng bỗng chốc khiến tôi chẳng biết làm gì, tôi phải làm sao để về nhà đây, biết ăn nói thế nào với dì đây, rồi dì sẽ lại đánh tôi mất. Trong cơn hoảng loạn ấy tôi chỉ còn biết ngồi bệt xuống mà khóc. Lúc đấy, một ông Bụt già râu tóc bạc phơ bỗng từ đâu hiện ra hiền từ hỏi tôi “Làm sao con khóc?” Ở Bụt có một nét hiền lành nhân hậu của một người cha già đáng kính biết bao, không ngần ngại gì tôi đã kể hết cho Bụt nghe từ đầu đến cuối câu chuyện, thấy vậy Bụt bèn hỏi tôi xem lại trong giỏ còn con gì không, tôi nhìn lại mà trong lòng chẳng có hy vọng gì, nhưng thật kì lạ và may mắn làm sao, tôi bỗng thấy một chú cá bống nhỏ xíu còn mắc lại trong giỏ, vừa mừng vừa tủi, tôi đưa lại cho ông Bụt thì ông dặn tôi đem về và nuôi trong giếng, mỗi bữa cơm đem ra cho Bống một bát và gọi “Bống bống bang bang, lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người” để Bống ngoi lên.
Về nhà tôi vâng lời Bụt, làm theo những gì ông nói, thường ngày tôi ăn 3 lưng cơm thì nay tôi dành lại một mang ra cho Bống, thấy tôi gọi, Bống ngoi lên ngay và ăn hết những hạt cơm mà tôi rắc xuống. Mỗi ngày, Bống đều lớn lên trông thấy, tôi cũng dần coi Bống như một người bạn tâm giao mà chuyện vui buồn gì tôi cũng kể.
Nhưng đến một ngày khi tôi như thường lệ đem cơm ra giếng gọi thì không thấy Bống trồi lên nữa, đoán có sự chẳng lành tôi càng tha thiết gọi Bống thì cuối cùng chỉ thấy có một cục máu đông nổi lên. Trong phút chốc, tôi hiểu vậy là Bống đã xảy ra chuyện rồi, người bạn của tôi đã không còn nữa, đau thương không thể nói thành lời, tôi ngồi xuống và khóc nức nở. Ngay lúc ấy, Bụt, vị cứu tinh của tôi lại một lần nữa hiện ra và hỏi tôi về mọi chuyện. Tôi kể đầu đuôi với ông thì được nghe Bụt nói “Con Bống của con bị người ta ăn thịt rồi, con về đào xương đem chôn vào 4 cái lọ đặt dưới 4 chân giường mình”.
Dù rất đau lòng nhưng với lòng tin mãnh liệt vào Bụt, tôi tin rằng Bụt không làm điều gì một cách vô nghĩa hết, nhưng tìm mãi mà chẳng thấy xương Bống đâu. Lúc tôi đang loay hoay thì một chú gà trống đi qua cục tác “Cục ta cục tác, cho ta nắm thóc, ta bới xương cho” nghe vậy, tôi mừng lắm bèn lấy cho chú gà một nắm thóc, quả nhiên gà chạy vào trong bếp moi từ trong đống tro ra một cục xương nhỏ. Hiểu là xương của Bống tôi liền làm như lời Bụt dặn.
Ngày tháng trôi qua, trên kinh truyền tin nhà vua mở hội kén vợ. Tôi với tâm lí của một cô gái mới lớn cũng tha thiết mong mỏi được đi xem. Nhưng dì và Cám đang thay xiêm y lộng lẫy thấy vậy thì múc một vò thóc và một vò gạo đổ chung lại với nhau rồi dì nói nếu tôi không nhặt riêng ra thì không được đi trảy hội. Bao nhiêu uất ức dồn lên, tôi chỉ biết ngồi khóc, lúc này Bụt lại hiện ra và trấn an tôi bằng cách gọi một đàn chim sẻ xuống giúp tôi nhặt, chỉ một lúc sau, thóc đã ra thóc, gạo một bên nhìn vô cùng thích mắt. Nhưng còn quần áo? Tôi làm sao có thể đi xem hội bằng bộ quần áo rách rưới này đây. Lắng nghe tâm sự của tôi, Bụt lại dặn tôi về đào ở chân giường 4 cái lọ khi xưa lên. Khi tôi đào lên thì thật ngạc nhiên, lần lượt trong từng cái lọ là xiêm y lộng lẫy, môt đôi giày thêu, một con ngựa và một bộ yên cương. Tất cả đều đẹp và lấp lánh đến mức ngạc nhiên, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy những đồ vật đẹp như vậy. Sau khi thay đồ tôi cưỡi ngựa đi xem hội, nhưng do lần đầu đi ngựa không quen nên lúc qua cầu tôi hì hụi thế nào mà rơi mất một chiếc hài xuống sông.
Sau đó, tôi biết được rằng nhà vua khi qua cầu thì ngựa không chịu đi tiếp nên đã sai người xuống sông mò được chiếc hài của tôi, vua kêu ai ướm vừa sẽ cưới làm vợ. Sau khi tất cả các cô gái đều đã ướm xong, tôi cũng mạnh dạn hết sức tiến lại chiếc hài của mình. Dì và Cám đứng đó thấy vậy bèn nói “Chuông khánh còn chẳng ăn ai. Nữa là mảnh chĩnh vất ngoài bờ tre”. Dì đâu ngờ rằng tôi lại vừa như in với chiếc giầy ấy, vua thấy vậy bèn quyết định tôi sẽ trở thành hoàng hậu của người.
Thời gian trôi đi, đến ngày giỗ cha, tôi ở trong cung xin vua cho về nhà làm giỗ, như mọi năm, năm nay dì tiếp tục kêu tôi trèo cau hái cau để cúng. Lúc lên đến ngọn thấy cây rung dữ dội, tôi hỏi thì dì ở dưới trả lời “À, dưới gốc cây có kiến dì đuổi cho con ấy mà”. Tôi đâu biết rằng người dì ác độc đã nhẫn tâm cưa gốc cây và làm hại tôi rơi chết từ ngày đó.
Nhưng linh hồn vẫn còn, tôi bèn hóa thân thành chú chim vàng anh ngày ngày bay về cung điện hót vang cho nhà vua nghe. Vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, chàng như đã linh cảm được điều gì bèn nói “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui vào tay áo”, tôi bay thẳng vào tay áo nhà vua, từ đó chàng nào mua lồng sơn son thếp vàng cho tôi còn ngày ngày bên cạnh lắng nghe tôi hát.
Về phần Cám, sau khi hại chết chị là tôi thì đã vào cung, chị mất nên em vào thay và Cám trở thành vợ của nhà vua từ ấy. Nhưng với tâm địa ác độc, Cám dường như nhận ra mối nguy hiểm từ một chú chim vàng anh là tôi và về nói với mẹ. Nghe lời mẹ, Cám bắt chim làm thịt còn xương thì đổ ra vườn. Cám nào biết rằng linh hồn của tôi là không thể tiêu tan được, chỗ xương của tôi mọc lên thành hai cây xoan đào nhanh chóng lớn như thổi, cành lá xum xuê. Mỗi lần thấy vua qua, tôi lại xòe những tán lá của mình ra che mát và thổi gió cho chàng. Nhà vua có vẻ cũng rất yêu quý tôi vì người đã sai mắc võng dưới cây và ngày ngày đều ra đây ngồi hóng mát.
Nhưng Cám vẫn chưa chịu dừng lại ở đó, Cám còn ghen tức với cả một cái cây, một ngày vua đi vắng Cám đã chặt cây để lấy gỗ làm khung cửi rồi nói dối nhà vua rằng trời mưa gió nên cây đổ.
Lúc này đã hiểu được tất cả những âm mưu và thủ đoạn của mẹ con Cám, tôi lòng buồn vô hạn, thấy Cám ngồi dệt củi, nỗi tức giận xông lên, tôi mới lên tiếng rằng “Kẽo cà kẽo kẹt. Lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt ra”. Cám sợ hãi về mách mẹ như mọi lần. Và cũng như mọi lần, Cám đã nghe lời mẹ chặt khung cửi đốt và đem đổ tro ở thật xa hoàng cung. Lần này tôi chọn hóa thân thành cây thị và ẩn nấp trong một trái thị chờ đợi một người dân lành đi qua.
Người dân lành ấy cuối cùng là một bà lão ngày ngày vẫn đi chợ qua đây. Thấy bà lão nhìn tôi và nói “Thị ơi thị rụng bị bà, bà để bà ngửi chứ bà không ăn” tôi không ngần ngại mà thả mình vào trong chiếc bị của bà. Quả thật là bà đã không hề ăn thị, bà để tôi ở góc buồng để ngửi và ngày ngày vẫn đi làm. Cảm động trước tấm lòng của bà, mỗi ngày chờ bà lão đi làm là tôi chui ra quét tước, nấu nước mong đỡ đần giúp bà những công việc nhỏ nhặt. Tôi đâu biết rằng bà lão đã sinh nghi rồi một ngày vờ đi chợ để quay về bắt tại trận việc tôi chui từ quả thị ra cầm chổi quét nhà. Bà lão chạy lại xé tan vỏ thị bởi không muốn thấy tôi biến mất. Chúng tôi ôm nhau khóc, dường như chẳng cần một lời lẽ ngôn từ nào nhưng giữa chúng tôi đã có một sợi dây liên kết chặt chẽ; với tôi, bà đã trở thành một người mẹ thật sự của mình.
Hai mẹ con sống bên nhau hạnh phúc như vậy, hàng ngày tôi giúp bà lão têm trầu, dọn hàng để bà bán. Một ngày, xe ngựa của nhà vua qua đây, thấy quán nước sạch sẽ, vua ghé lại uống nước ăn trầu. Thấy miếng trầu têm thân quen đẹp mắt vua hỏi bà lão và tỏ ý muốn được gặp tôi.
Nghe tiếng mẹ gọi tôi bước ra thì nào đâu ngờ nhìn thấy người chồng mình xa cách đã lâu ở ngay trước mặt. Hai vợ chồng mừng mừng tủi tủi ôm nhau khóc. Tôi theo chàng về lại cung, trong lòng cảm động khôn xiết vì ân tình thủy chung của chàng, chàng đã không hề quên mình.
Thấy tôi về, mọi việc vỡ lở, Cám đã chẳng thể giấu diếm hay làm gì được nữa. Lòng vì kinh sợ sau bao phen hãm hại mà tôi vẫn nguyên vẹn trở về, có phần còn đẹp hơn khi xưa, Cám bỏ chạy về nhà mẹ đẻ và không lâu sau thì cả hai người cùng bỏ đi, không thấy tăm hơi gì.
Tôi tự nhủ rằng ác giả thì ác báo, gieo nhân nào ắt gặp quả đấy, giữa mẹ con Cám suy cho cùng vẫn là không hề có một chút tình thương đối với tôi. Vậy nên, hãy để mọi chuyện thuận theo lẽ tự nhiên. Tôi chỉ mong rằng cuộc sống của tôi từ nay sẽ hết giông bão, tôi sẽ đón mẹ nuôi về ở cùng và cùng nhà vua sống đến đầu bạc răng long. Lòng tôi chỉ biết cảm tạ và biết ơn sâu sắc tới Bụt, tới trời đất đã giúp người ở hiền gặp lành, cho tôi biết bao cơ hội để cuối cùng được trở lại làm người, sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Loading…
Spread the love
Đóng Vai Nhân Vật Tấm Kể Lại Chuyện Cổ Tích Tấm Cám
Đóng vai nhân vật Tấm kể lại chuyện cổ tích “Tấm Cám”
Tôi và Cám là hai chị em cùng cha khác mẹ. Hai chị em suýt soát tuổi nhau. Mẹ tôi sớm đã qua đời. Sau đó mấy năm thì cha tôi cũng chết. Tôi ở với dì ghẻ là mẹ của Cám. Dì ghẻ là người rất cay nghiệt. Hằng ngày, Tôi phải làm lụng vất vả, hết chăn trâu, gánh nước, đến thái khoai, vớt bèo; đêm lại còn xay lúa giã gạo mà không hết việc. Trong khi đó thì Cám được mẹ nuông chiều, được ăn trắng mặc trơn, suốt ngày quanh quẩn ở nhà, không phải làm việc nặng.
Bởi được cưng chìu, lại rất lười biếng, Cám thường lừa dối tôi để được mẹ khen. Một lần dì hứa sẽ thưởng chiếc yếm đỏ cho ai bắt được nhiều cá tôm hơn. Tôi và Cám đều thích cái yếm ấy. Bởi Tôi nhờ mò cua bắt ốc đã quen nên chỉ một buổi là được đầy giỏ vừa cá vừa tép. Còn Cám thì đủng đỉnh dạo hết ruộng nọ sang ruộng kia, mãi đến chiều vẫn không được gì. Muốn cướp công, Cám đã lừa tôi lặn xuống ao sâu và trút sạch tép vào giỏ của mình. Lúc Tấm bước lên chỉ còn giỏ không, bèn ngồi xuống bưng mặt khóc hu hu. Bụt hiện lên hỏi sự tình, tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho bụt nghe Thương tình, bụt bảo tôi đem con cá bống còn sót lại trong giỏ về thả xuống giếng mà nuôi. Mỗi bữa, đáng ăn ba bát thì con ăn hai, còn một đem thả xuống cho bống. Tôi không hiểu nuôi bống để làm gì nhưng có thêm bạn cũng vui. Tôi theo lời Bụt thả bống xuống giếng. Rồi từ hôm ấy trở đi, cứ sau bữa ăn, Tôi đều để dành cơm, giấu đưa ra cho bống.
Không chỉ riêng gì Cám mà cả mụ dì ghẻ cũng ra tâm ngăn cản và hãm hại tôi hết lần này đến lần khác. Con bóng sau đó bị mẹ con mụ bắt giết thịt. Nhờ con gà chỉ, Tôi mới nhặt đủ bộ xương của bống vươn vãi trong bếp cất vào bỏ lọ và đem chôn dưới chân giường như lời Bụt dặn. Mất bống, Tôi buồn lắm.
Ít lâu sau, nhà vua mở hội trong mấy ngày đêm. Già trẻ trai gái các làng đều nô nức đi xem. Trên các nẻo đường, quần áo mớ ba mớ bảy dập dìu tuôn về kinh như nước chảy. Dì và Cám cũng sắm sửa quần áo đẹp để đi trẩy hội. Thấy Tôi cũng muốn đi, dì ghẻ nguýt dài khinh bỉ. Không muốn cho tôi đi, dì lấy một đấu gạo trộn lẫn với một đấu thóc, bảo tôi hãy nhặt xong cho dì chỗ gạo này rồi đi đâu hãy đi, đừng có bỏ dở; về không có gì để thổi cơm, dì đánh. Nói đoạn, hai mẹ con quần áo xúng xính lên đường. Tôi ngồi nhặt một lúc, thấy sốt ruột, nghĩ rằng không biết bao giờ mới nhặt xong, bèn ngồi khóc một mình. Bụt lại hiện lên, gọi đàn sẻ xuống nhặt hộ. Bụt còn chỉ tôi lấy quần áo từ những hủ đựng xương của bống ngày nào để đi dự hội. Cả ngựa và xe đều có đủ cả.
Tôi mừng quá vội tắm rửa rồi thắng bộ vào, đoạn cưỡi lên ngựa mà đi. Ngựa phóng một chốc đã đến kinh đô. Nhưng khi phóng qua chỗ lội, Tôi đánh rơi một chiếc giày xuống nước, không kịp nhặt. Khi ngựa dừng lại ở đám hội, Tôi lấy khăn gói chiếc giày còn lại rồi chen vào biển người. Giữa buổi hội đông vui, bỗng người hầu nhà vua truyền chỉ nhà vua có nhặt được một chiếc giày thật xinh đẹp, ai ướm vừa sẽ trở thành vợ vua. Các cô gái ai cũng tranh nhau thử nhưng chẳng ai vừa cả. Cuối cùng, chỉ còn mình tôi, tôi lưỡng lự ướm thử. Dì ghẻ và Cám nhìn thấy thử giày bĩu môi ganh ghét. Nào ngờ chiếc giày vừa vặn chân tôi. Nhớ đến chiếc giày của mình bị mất ở chỗ lội, tôi bán tín bán nghi, lẽ nào là chiếc giày ấy? Tôi liền mở khăn lấy luôn chiếc thứ hai đi vào. Hai chiếc giày giống nhau như đúc. Bọn lính hầu hò reo vui mừng. Lập tức vua sai đoàn thị nữ rước tôi vào cung. Tôi bước lên kiệu trước con mắt ngạc nhiên và hằn học của mẹ con Cám.
Khi trở thành hoàng hậu, sống trong cung gấm lụa là nhưng lòng tôi chẳng khi nào ngui nỗi nhớ quê nhà. Ngày giỗ cha, tôi xin nhà vua cho về làm giỗ cha tươm tất, đền ơn báo hiếu. Dì ghẻ và Cám vốn từ lâu đã ganh ghét, còn muốn cướp ngôi hậu của tôi, mưu đồ tìm cách hại chết tôi. Mụ dì ghẻ vội vàng lột quần áo của Tôi cho con mình mặc vào rồi đưa vào cung nói dối vua rằng Tôi không may bị rơi xuống ao chết đuối, nay đưa em vào để thế chị. Vua nghe xong, trong bụng không vui, nhưng vẫn không nói gì cả.
Tôi chết oan ức, hồn hoá làm chim vàng anh rồi bay một mạch về kinh, đến vườn ngự. Thấy Cám đang giặt áo cho vua ở giếng, biết nó tính vụng về, tôi dừng lại trên một cành cây, cất tiếng bảo nó phải giạt phơi áo chồng cẩn thận rồi bay thẳng vào cung đậu ở cửa sổ, bằng tiếng hót, cố làm cho nhà vua biết tôi là Tấm nhưng nhà vua chẳng thể nhân ra. Tôi vẫn kiên trì, vua đi đâu, chim bay đến đó. Thấy chim quyến luyến theo mình, vua bảo: ” – Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh, chui vào tay áo”. Nghe lời, tôi liền bay vào tay áo nhà vua. Vua yêu quý tôi quên cả ăn ngủ. Vua sai làm một cái lồng bằng vàng cho chim ở. Từ đó, ngày đêm, vua chỉ mê mải với chim, không tưởng đến Cám nữa.
Ghen tức với vàng anh, Cám vội về nhà mách mẹ đủ điều. Mẹ nó bảo cứ bắt chim làm thịt ăn rồi kiếm điều nói dối vua. Trở lại cung vua, Cám nhân lúc vua đi vắng, bắt chim làm thịt nấu ăn, rồi vứt lông chim ở ngoài vườn. Chưa thoát kiếp nhân sinh, những chiếc lông chim vàng anh ở vườn hoá ra hai cây xoan đào. Cây lớ nhanh như thổi, chẳng mấy chóc đã lớn cành canh lá, phủ bóng mát rượi trong vườn. Khi vua đi chơi vườn ngự, tôi khua khuẩy cành lá xuống che kín thành bóng tròn như hai cái lọng. Vua thấy cây đẹp rợp bóng, sai lính hầu mắc võng vào hai cây rồi nằm chơi hóng mát. Khi vua đi khỏi thì cành cây lại vươn thẳng trở lại. Từ đó, không ngày nào là vua không ra nằm hóng mát và quấn quýt ben tôi.
Điều đó lại khiến Cám ghen tức, nó lại về mách mẹ và lập tức cho người chặt cây xoan đào làm khung cửi.Tôi tức giận nó, cứ mỗi khi nó ngồi dệt, tôi lại buông lời chửi rủa nó. Sợ hãi, nó lại về mách mẹ và đốt khung cửi, tro vứt ra ngoài đường xa hoàng cung để được yên tâm. Từ đống tro bên đường, tôi lại hóa thân thành một cây thị cao lớn, cành lá sum sê. Đến mùa, cây thị chỉ đậu được có một quả, nhưng mùi thơm ngát toả ra khắp nơi. Có bà lão hàng nước gần đó, một hôm đi qua dưới gốc, ngửi thấy mùi thơm phản phát, ngửng đầu nhìn lên, thấy quả thị trên cành cao, bèn giơ bị ra và xin thị rụng vào bị bà đẻ mang về ngửi thơm. Biết bà lão thạt lòng, tôi rụng quả vào bị. Bà lão nâng niu đem về nhà cất trong buồng, thỉnh thoảng lại vào ngắm nghía và ngửi mùi thơm.
Ngày nào bà lão cũng đi chợ vắng. Từ trong quả thị, tôi chui ra giúp bà quét dọn nhà cửa sạch sẽ, rồi đi vo gạo thổi cơm, hái ra ở vườn nấu canh. Xong việc, tôi lại thu hình bé nhỏ như cũ rồi chui vào vỏ thị. Lần nào đi chợ về, bà lão cũng thấy nhà cửa ngăn nắp, cơm ngon canh ngọt sẵn sàng thì lấy làm lạ.
Chuyện lạ không thể giấu kín được lâu. Bà lão từ lau đã bán tín bán nghi có điều gì đó dị thường ở trong nhà nên một hôm bà giả vờ đi chợ, đến nửa đường lại lén trở về, rình ở bụi cây sau nhà. Trong khi đó, tôi từ quả thị chui ra rồi cũng làm các việc như mọi lần. Bà lão rón rén lại, nhìn vào khe cửa. Khi thấy một cô gái xinh đẹp thì bà mừng quá, bất thình lình xô cửa vào ôm choàng lấy Tôi, đoạn xé vụn vỏ thị. Từ đó, Tôi ở với bà. Hằng ngày Tôi giúp bà các việc thổi cơm, nấu nước, gói bành, têm trầu để cho bà ngồi bán hàng.
Một hôm vua đi chơi, ra khỏi hoàng cung. Thấy có quán nước bên đường sạch sẽ bèn ghé vào. Bà lão mang trầu nước dâng lên vua, lúc ấy tôi ở trong phòng vì e ngại. Thấy trầu têm cánh phượng, vua sực nhớ tới trầu tôi têm ngày trước cũng y như vậy, liền phán hỏi và muốn gặp người têm trầu. Bà lão gọi Tôi ra, Tôi vừa xuất hiện, vua nhận ra ngay vợ mình ngày trước, có phần trẻ đẹp hơn xưa. Vua mừng quá, bảo bà hàng nước kể lại sự tình, rồi truyền cho quân hầu đưa kiệu rước Tôi về cung.
Cám thấy Tôi trở về được vua yêu thương như xưa thì nó không khỏi sợ hãi, suốt ngày u sầu. Tôi vì tình nghĩa chị em nên cung không nhắc lại chuyện xưa, lại còn cho gọi dì ghẻ vào cung để Cám có người trò chuyện. Thế nhưng, lòng người đa đoan, dì ghẻ và Cám dù đã được tôi tha thứ, khoan lượng nhưng vẫn chưa từ bỏ mưu đồ hãm hạm, cướp ngôi của tồi. Một hôm, Cám khẽ hỏi làm thế nào mà giữ được vẻ đẹp đến thế. Biết nó muốn trở nên xinh đẹp như tôi để mê dụ nhà vua, một lần nữa loại bỏ tôi. Tôi không đáp, chỉ hỏi lại có muốn đẹp không để chị giúp. Nghe tôi nói thế, nó mừng quá, bằng lòng ngay. Tôi sai quân hầu đào một cái hố sâu và đun một nồi nước sôi. Tất cả đã tươm tất, tôi bảo nó xuống hố rồi sai quân hầu dội nước sôi vào hố. Cám chết tức tửi. Mụ dì ghẻ thấy vậy cũng lăn đùng ra chết…
Từ đó, tôi sống hạnh phúc bên nhà vua, sinh nhiều hoàng tử và công chúa, không còn ai hãm hại tôi nữa. Việc trừng phạt mẹ con Cám tuy có phần nặng nề nhưng những con người bội bạc, lòng đầy dã tâm như thế nếu không trừng phạt thì quả thực không công bằng.
Kể Lại Truyện Cổ Tích Tấm Cám
Đề bài: Kể lại truyện cổ tích “Tấm Cám”
Bài làm
Kể lại truyện cổ tích “Tấm Cám” – Chào các bạn, mình tên là Tấm. Hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về cuộc đời của mình.
Gia đình tôi vốn dĩ rất hạnh phúc nhưng thật không may mẹ lại mất sớm. Cha lấy một người dì ghẻ và có với nhau một đứa con, nó là Cám, em cùng cha khác mẹ với tôi. Chẳng bao lâu cha cũng bệnh nặng mà qua đời, còn lại ba mẹ con. Vì sống trong cảnh mẹ ghẻ con chồng nên tôi luôn cố gắng để giữ gia đình hòa thuận nhưng rất khó. Bao nhiêu công việc gia đình mình đều làm, từ cắt cỏ, chăn trâu tất cả đều đến tay, tôi cũng chẳng dám kêu than một lời, còn mẹ con Cám thì cả ngày chỉ lo ăn chơi, làm đẹp. Một hôm dì gọi hai chị em lại và bảo hai đứa ra đồng mò tép, ai mò nhiều thì sẽ được cho một cái yếm đâò. Tôi thích lắm nên cố gắng mò mẫm, chẳng mấy chốc đã đầy giỏ. Trong khi đó em Cám cứ mải chơi chẳng chịu làm gì. Bỗng nó bảo tôi hụp sâu xuống sông rửa sạch bùn trên đầu không về mẹ mắng. Tôi nghe lời em hụp thật sâu, không ngờ nó trên bờ trút hết giỏi tép của tôi vào giỏ của nó rồi chạy về nhanh để lấy cái yếm. Lên bờ thấy vậy tôi ngồi khóc. Bỗng một ông Bụt hiện lên hỏi sao tôi lại khóc. Tôi kể cho ông nghe câu chuyện rồi ông bảo trong giỏ còn một con cá bống, tôi đem về nuôi mỗi bữa cho nó một bắt cơm trắng. Tôi nghe lời ông, chăm sóc cá cẩn thận nên nó lớn nhanh lăm, tôi rất mừng. Một hôm dì bảo tôi dắt trâu đi chăn nhưng phải chăn ở đồng xa, tôi thấy lạ nhưng vẫn làm theo. Buổi chiều, tôi mang cơm ra cho bống ăn thì không thấy nó đâu, chỉ thấy một cục máu đỏ nổi lên. Tôi biết là bống bị giết, xót thương nó tôi ngồi khóc thì ông Bụt lại hiện lên. Ông bảo tôi nhặt hết xương bống bỏ vào bốn lọ rồi chôn xuống chân giường. Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Đến ngày giỗ cha, tôi về nhà chơi. Tôi trèo cau để bứt xuống lấy cái thắp hương. Thấy cây rung rung, dì bảo đang đuổi kiến cho tôi. Một lát sau cây đổ và tôi chết. Tôi may mắn được hóa thành chim Vàng Anh. Tôi về cung thăm nhà vua và được ngài rất yêu thích. Thấy vậy, Cám lại giết hại tôi, vặt lông rồi vứt ra vườn. Chỗ long ấy lại mọc lên hai cây xona, ngày ngày vua mắc võng ra đó nằm. Thấy vậy mẹ con Cám lại chặt xoan đóng thành khung cửi. Bất bình trước hành động của Cám, tôi về cảnh báo nó qua tiếng kêu của khung cửi. Nó sợ nên lại đốt khung cửi đi và đem tro đổ ở một nơi xa hoàng cung. Đám tro ấy mọc lên một cây thị xanh tốt chỉ có đụng một trái thị to đùng, thơm mát. Tôi trốn trong trái thị ấy. Một hôm có bà lão bán nước đi qua, thấy thị bà bảo “Thị ơi thị, thị rụng bị bà, bà để bà ngửi chứ bà không ăn”. Thấy bà lão tốt bụng nên tôi rơi vào bị bà để ngày ngày có thể hưởng thơm cho căn phòng của bà. Mỗi lần bà đi chợ tôi lại chui ra khỏi vỏ thị để giúp bà lau dọn nhà cửa và nấu cơm cho bà vì bà ở một mình lại còn công việc nữa nên rất vất vả. Một hôm, đợi bà đi ra ngoài tôi cũng chui ra như mọi hôm bất ngờ thấy bà trở về. Tôi định trốn vào vỏ thị nhưng không kịp vì bà đã xe nó tan nát. Thế là tôi và bà sống hạnh phúc bên nhau, tôi coi bà như người mẹ thứ hai của mình.
Bà bán một quán nước nhỏ nên tôi hay têm trầu cho những người khách ăn khi ngồi nghỉ ngơi ở quán. Bỗng tôi thấy bà gọi tôi ra có người gặp. Thì ra người đó là vua, là người chồng mà tôi đã xa cách bao năm qua. Chàng ôm tôi vào lòng. Tôi thấy vui và hạnh phúc lắm. Tôi tạm biệt bà cụ để trở về hoàng cung cùng nhà vua. Mẹ con Cám thấy tôi trở về thì rất bất ngờ vì họ đã cố tình ám hại tôi bao nhiêu lần nhưng tôi đều may mắn mà thoát được. Và bây giờ cơ hội trả thù đã đến. họ phải chịu quả báo bằng một cái chết chẳng bao giờ có thể hồi sinh.
Cuộc đời của tôi gặp rất nhiều khó khăn nhưng cuối cùng tôi cũng thoát nạn và được hưởng cuộc sống hạnh phúc bên cạnh nhà vua. Còn mẹ con Cám, sau bao nhiêu tội lỗi thì cũng phải chịu cái kết cay đắng. Vậy nên tôi khuyên các bạn hãy sống lương thiên và yêu thương người khác. Chỉ có như vậy ta mới mong có được một cuộc sống ấm êm, hạnh phúc bên cạnh người mình yêu thương.
Seen
Kể Tóm Tắt Truyện Tấm Cám Theo Nhân Vật Tấm
Tóm tắt truyện Tấm Cám theo nhân vật Tấm
Tôi mồ côi cha từ nhỏ và phải sống với gì ghẻ và cô em gian ác. Trong mọi việc, tôi luôn là người phải chịu thiệt thòi. Đi bắt tôm bắt tép, tôi bị Cám lừa trút hết giỏ tép đầy. Tôi nuôi được con cá bống, mẹ con Cám lại lừa giết thịt ăn. Ngày nhà vua mở hội, mụ gì ghẻ lại lấy gạo và thóc trộn lẫn với nhau bắt tôi nhặt xong mới được đi xem. Trong tất cả những lần như thế tôi đều được bụt hiện lên an ủi và giúp đỡ. Nhờ có Bụt, ngày hội tôi có quần áo đẹp, khăn đẹp và giày đẹp. Đi xem hội, tôi sơ ý đánh rơi mất chiếc giầy nhưng cũng may nhờ chiếc giầy ấy, tôi trở thành hoàng hậu. Ghen ghét, mẹ con Cám lập mưu giết tôi rồi đưa Cám vào cung để thế chân. Tôi chết, biến hóa nhiều lần thành: chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửa. Mỗi lần như thế lại là một lần tôi bị mẹ con Cám lập mưu hãm hại. Cuối cùng tôi biến thành quả thị, âm thầm giúp việc nấu cơm, quét dọn cho bà hàng nước. Nhưng rồi bà cụ cũng phát hiện ra. Bà xé tan quả thị và thế là từ đấy tôi sống cùng bà. Một hôm nọ vua đến quán này uống nước, ăn miếng trầu cánh phượng, vua thấy quen và thế là vua nhận ra người vợ yêu quý của mình. Tôi thẳng tay trừng trị mẹ con nhà Cám rồi trở lại sống hạnh phúc bên vua.
Từ khóa tìm kiếm
tóm tắt truyện tấm cám theo nhân vật tấm
Bạn đang xem bài viết Nhập Vai Tấm Kể Lại Câu Chuyện Tấm Cám trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!