Top 7 # Bài Thơ Hay Về Mẹ Đã Khuất Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Anhngucongdong.com

Chùm Thơ Cảm Động Về Mẹ Đã Khuất, Tưởng Tiếc Mẹ Nơi Xa…Hay Nhất

Đêm nay nhớ mẹ biết bao Mẹ yêu mẹ ở nơi nào mẹ ơi Xa xôi cách trở trần đời Còn đây mãi mãi những lời yêu thương

Tim đau nhói lòng quặn thắt Nghĩ đến mẹ hiền nước mắt dài tuôn Nỗi đau mất mẹ con buồn Tình thương mẹ mãi vẫn luôn trong lòng

Mẹ ơi con ước con mong Được mẹ yên ấp trong vòng tay yêu Quẩn quanh bên mẹ sớm chiều Nghe mẹ dăn dạy những điều phải hay

Luôn luôn được nói lời này “Con yêu mẹ lắm” hàng ngày mẹ ơi Được tâm sự thủ thỉ lời Nhọc nhằn chia sẻ cho vơi lỗi lòng

Lệ tràn miệng đắng mắt cay Quạnh hiu vắng Mẹ tháng ngày dài thêm Mẹ đã đi rồi con mất Mẹ ! Mẹ còn đâu nữa Mẹ hiền ơi… (Trần Lợi – Thơ lục bát tưởng nhớ về mẹ)

Lễ Mẹ, Khóc

Thui thủi mình con giữa chợ đời Chiều nay nhớ Mẹ qúa đi thôi Hải hà công đức như sông biển Thiên địa thương yêu tựa đất trời Suốt kiếp chỉ lo con trượt ngã Một đời quên mất Mẹ thân côi Bao người Lễ Mẹ mừng vui chúc Thơ thẩn con ngồi khóc Mẹ thôi (Lê Du Miên – Thơ thất ngôn bát cú nhớ mẹ)

Đêm Vu Lan Nhớ Mẹ

Trăng khuya ngời sáng ánh Vu Lan Quê cũ trùng khơi biệt ngút ngàn Khắc khoải lòng con hoài nhớ mẹ Cao vời tuổi hạc lắm gian nan

Bông hồng cài áo tủi lòng con Lạc lõng tha hương dạ héo hon Người ta mất mẹ cài hoa trắng Tôi phận đơn côi – Mẹ vẫn còn

“Mẹ già như chuối ba hương Như xôi nếp một, như đường mía lau” Trớ trêu cho cảnh thương đau Biển Đông sóng vỗ dạt dào tình thâm

“Công cha như núi Thái Sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra” Mơ ngày mẹ sống bên ta Cúc vàng dâng mẹ làm quà Vu Lan

Mẹ ơi mẹ có biết không? Đời con vắng mẹ như còng mất ngoe! (Trường Phong)

Mất Mẹ

Phụ mẫu xa rồi nghĩ xót thân Giờ đây cách biệt tủi dương trần Con khờ tối lại mong đầu ngõ Cháu dại chiều qua đợi trước sân Tiếng dạy hôm nào nay vẫn nhớ Lời khuyên bữa nọ mãi luôn cần Hoa cài trắng ngực hương trầm tỏa Nấc nghẹn âm thầm lễ báo ân (Hoàng Hiện)

Mất Mẹ

Năm xưa tôi còn bé Mẹ tôi đã qua đời Lần đầu tiên tôi hiểu Thân phận trẻ mồ côi

Quanh tôi ai cũng khóc Im lặng tôi sầu thôi Để dòng nước mắt chảy Là hết khổ đi rồi

Chuông chùa lạnh rơi rơi hoàng hôn phủ quanh mồ tôi thấy tôi mất mẹ như mất cả bầu trời (Xuân Tâm – Thơ 5 chữ nhớ mẹ đã mất)

Sắc Hoa Nhớ Mẹ

Hoa trắng con cài mất mẹ rồi. Chạnh lòng nhớ mẹ dạ khôn nguôi. Lời ru một thuở đâu còn nữa. Đau khổ muôn trùng lệ mãi rơi.

Lần lựa thời gian cứ đẩy đưa. Tình con thương mẹ biết sao vừa. Mẫu từ hiền dịu đâu còn nữa. Khó thể tìm ra được thủa xưa.

Mẹ đã cho con những ước mơ. Tình thâm mẫu tử đến vô bờ. Chiều tàn bóng mẹ mờ hư ảo. Chuối chín trên cây rụng bất ngờ.

Con mất mẹ rồi sống vất vơ. Đường đời gian khổ đến bơ phờ. Trong mơ cứ nghĩ là còn mẹ. Tĩnh giấc giật mình dạ ngẫn ngơ.

Mỗi lần nhớ mẹ lệ rơi tuông. Đau xót tim con nhũng nỗi buồn. Kỷ niệm ngày xưa còn nhớ mãi. Thương con mẹ khổ đến ngập hồn.

Một đời của mẹ đẫm phong sương. Snh tử biệt ly chuyện khó lường Duyên nghiệp tự lòng nào biết trước. Con mất mẹ rồi mất yêu thương.

Hoa trắng con cài lên ngực này. Con tim nức nở nhận niềm đau. Công ơn của mẹ chưa đền đáp. Mẹ đã đi rồi con khóc đây.

Nguyện cầu hồn mẹ ngủ nồng say. Tỉnh tọa thiên thu đất PHẬT này. Con trẻ trần gian buồn vĩnh biệt. Một thân Côi cút sống lưu đày. (Vũ Hùng Việt)

Biết Tìm Mẹ Đâu?

Sao con gọi Mẹ không ơi? Lòng con buồn lắm một trời xót xa! Sáng nay Mẹ nói rằng là: “Chiều về Mẹ sẽ mua quà cho con…” Và rồi con đợi mỏi mòn. Mẹ về đất lạnh bỏ con nơi này! Lệ lòng sao quá đắng cay. Trời ơi sao nỡ sắp bày biệt ly. Mẹ ơi! Về với con đi… Mẹ nằm yên đó lặng thinh. Để con ở lại chỉ mình con thôi. Giờ con mất Mẹ thật rồi! Từ nay con sống mồ côi nơi này! Mẹ về với gió ngàn mây… Con tìm đâu được tháng ngày xa xưa. (Ngọc Nghĩa – Thơ lục bát tưởng tiếc mẹ nơi xa)

Mẹ Và Con ( 2 )

Cơn mưa lớn cho bùn non ngập nước Mẹ khom người trên mảnh lúa tươi xanh Cưu mang con vừa thôi tuổi tròn trăng Giấc ngủ thiếu miếng cơm ăn dè dặt.

Con đường xình lầy mẹ rút chân từng bước Miếng vải dầy cột bụng đỡ con lên Đường trơn lắm con ơi mẹ trượt ngã mấy lần Thân non nớt, tuổi đời còn non nớt.

Có những đêm cơn mưa dài không ngớt Vài ánh đèn leo lét kẻ đi qua Một thân một mình mẹ lắm lo xa Ngồi dựa lưng vào vách tre để ngủ.

Con giẫy trong lòng trưa hè nắng lửa Mảnh áo trên mình không đủ mát cho con Biết làm sao đây chiếc nón lá lại mòn Mẹ xoay người đưa lưng về phía trước.

Trái bí non mẹ luộc lên lấy nước Làm canh chan nuôi con lớn từng ngày Sanh con ra mẹ hơ hổng đôi tay Con đã mất mẹ chết niềm mong ước.

Bao năm rồi con vẫn theo từng bước Thương nhớ về con mãi mãi một hình hài Nhỏ bé lắm con ơi ! Nhưng vẫn nối dài… (Vân Minh)

Nhớ Mẹ

Nhớ mẹ lắm khi thu về se lạnh Mắt mẹ buồn lo lắng nỗi xa xăm Mẹ nhìn con với nỗi nhớ thẳm thăm Biết mai này mẹ xa con mãi mãi

Con đau đớn biết mẹ không khỏe lại Dáng hao gầy mẹ mệt mỏi dường bao Rồi tháng ngày hốc hác lại xanh xao Mang trọng bệnh mẹ chỉ nằm thiêm thiếp

Thương mẹ lắm chẳng biết làm chi hết Biết làm sao để cứu mẹ bây giờ Mỗi phút giây con hồi hộp đợi chờ Mong cho mẹ sớm được mau bình phục

Con cố gắng đút mẹ từng hớp sữa Mà nghe tim đau nhói cứ giăng đầy Mẹ nằm đó với thân xác hao gầy Con đau lắm – biết mẹ buồn rưng lệ

Mẹ cố gắng hớp từng thìa sữa nhẹ Chỉ mong rằng – mẹ khỏe lại cùng con Nhưng bệnh tình mỗi lúc lại nặng hơn Mẹ ra đi – bỏ con thơ – vĩnh viễn…

Nỗi buồn nào hơn nỗi mất mẹ đây Con đau lắm – nghe tim mình – vụn vỡ Con ôm mẹ- mà lòng, rưng rưng lệ Mùa thu về con nhớ mẹ – mẹ ơi…

Rồi từ đây – con mãi mãi đơn côi Nơi xa xứ một mình ôm gối lệ Để đêm về riêng lòng con than thở Nỗi đau nào hơn mất mẹ _ người ơi. (Đức Nguyên)

Thương Nhớ Mẹ Hiền

Từ đây con mất mẹ rồi Hương lòng một nén nghìn đời cácg xa Người ta có mẹ có cha Mà sao con mẹ bỗng là mồ côi

Mẹ đi về chốn xa xôi Đau lòng con lắm mẹ ơi sớm chiều Còn ai hết dạ thương yêu Còn ai dạy bảo những điều phải ngay

Mẹ về bên Chúa với ngài Để con ở lại đêm ngày nhớ thương Vòng tay cung kính nén hương Thương cho đời mẹ vì con tảo tần

Đời mẹ là cả gian truân Nuôi đàn con dại chẳng màng tấm thân Một đời khổ cực tháng năm Chỉ mong con được muôn phần ấm no

Hiếu tình con vẫn chưa lo Chén cơm bát nước cho người mẹ thương Giọt mưa chảy ngược trong lòng Vẫn nghe tiếng mẹ như còn đâu đây (Lưu Vĩnh Hạ)

Chùm Thơ Cảm Động Về Mẹ Đã Khuất, Tưởng Tiếc Mẹ Nơinhất

Luôn luôn được nói lời này “Con yêu mẹ lắm” hàng ngày mẹ ơi Được tâm sự thủ thỉ lời Nhọc nhằn chia sẻ cho vơi lỗi lòng

Lệ tràn miệng đắng mắt cay Quạnh hiu vắng Mẹ tháng ngày dài thêm Mẹ đã đi rồi con mất Mẹ ! Mẹ còn đâu nữa Mẹ hiền ơi… (Trần Lợi – Thơ lục bát tưởng nhớ về mẹ)

Lễ Mẹ, Khóc

Thui thủi mình con giữa chợ đời Chiều nay nhớ Mẹ qúa đi thôi Hải hà công đức như sông biển Thiên địa thương yêu tựa đất trời Suốt kiếp chỉ lo con trượt ngã Một đời quên mất Mẹ thân côi Bao người Lễ Mẹ mừng vui chúc Thơ thẩn con ngồi khóc Mẹ thôi (Lê Du Miên – Thơ thất ngôn bát cú nhớ mẹ)

Đêm Vu Lan Nhớ Mẹ

Mẹ ơi mẹ có biết không? Đời con vắng mẹ như còng mất ngoe! (Trường Phong)

Phụ mẫu xa rồi nghĩ xót thân Giờ đây cách biệt tủi dương trần Con khờ tối lại mong đầu ngõ Cháu dại chiều qua đợi trước sân Tiếng dạy hôm nào nay vẫn nhớ Lời khuyên bữa nọ mãi luôn cần Hoa cài trắng ngực hương trầm tỏa Nấc nghẹn âm thầm lễ báo ân (Hoàng Hiện)

Mất Mẹ

Chuông chùa lạnh rơi rơihoàng hôn phủ quanh mồ tôi thấy tôi mất mẹ như mất cả bầu trời (Xuân Tâm – Thơ 5 chữ nhớ mẹ đã mất)

Sắc Hoa Nhớ Mẹ

Nguyện cầu hồn mẹ ngủ nồng say. Tỉnh tọa thiên thu đất PHẬT này. Con trẻ trần gian buồn vĩnh biệt. Một thân Côi cút sống lưu đày. (Vũ Hùng Việt)

Mẹ Và Con ( 2 )

Cơn mưa lớn cho bùn non ngập nước Mẹ khom người trên mảnh lúa tươi xanh Cưu mang con vừa thôi tuổi tròn trăng Giấc ngủ thiếu miếng cơm ăn dè dặt.

Có những đêm cơn mưa dài không ngớt Vài ánh đèn leo lét kẻ đi qua Một thân một mình mẹ lắm lo xa Ngồi dựa lưng vào vách tre để ngủ.

Con giẫy trong lòng trưa hè nắng lửa Mảnh áo trên mình không đủ mát cho con Biết làm sao đây chiếc nón lá lại mòn Mẹ xoay người đưa lưng về phía trước.

Nhớ Mẹ

Nỗi buồn nào hơn nỗi mất mẹ đây Con đau lắm – nghe tim mình – vụn vỡ Con ôm mẹ- mà lòng, rưng rưng lệMùa thu về con nhớ mẹ – mẹ ơi…

Rồi từ đây – con mãi mãi đơn côi Nơi xa xứ một mình ôm gối lệ Để đêm về riêng lòng con than thở Nỗi đau nào hơn mất mẹ _ người ơi. (Đức Nguyên)

Đời mẹ là cả gian truân Nuôi đàn con dại chẳng màng tấm thân Một đời khổ cực tháng năm Chỉ mong con được muôn phần ấm no

Hiếu tình con vẫn chưa lo Chén cơm bát nước cho người mẹ thương Giọt mưa chảy ngược trong lòng Vẫn nghe tiếng mẹ như còn đâu đây (Lưu Vĩnh Hạ)

Chùm Thơ Về Người Đã Khuất Trong Các Sáng Tác Của Từ Nguyễn Phần Đầu

Thơ về người đã khuất là mạch cảm xúc và cũng chính là nội dung mà Từ Nguyễn muốn giới thiệu trong Thơ cho những nỗi đau, những người đã khuất. Đây là một tập thơ được viết bởi nhà thơ Từ Nguyễn. Bà có tên thật là Nguyễn Thị Nguyệt sinh ra ở Huế và hiện là hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Bà có rất nhiều bài thơ hay và độc đáo, trong đó Thơ về người đã khuất đã chạm tới trái tim của người hâm mộ.

Nội Dung

Anh trở về ngày Huế sắp vào xuân Mảnh đất yêu thương, Thuỷ Dương-Hương Thuỷ “Lời mẹ dặn” khắc bên dòng mộ chí Về lẽ đời yêu-ghét phân minh…

Anh trở về với đất quê hương Một lần cuối để tròn thêm nguyện ước Anh sẽ nằm đây mà nghe đất hát Khúc quật cường thuở ấy âm vang…

Những câu thơ vi vút giữa rừng thông Con tim yêu giống nòi có bao giờ tan nát! Quê hương mấy chục năm trời đã sang trang khác Nỗi đau xưa đã rửa sạch, buồn vơi…

Sóng nước Hương Giang, trăng hạ huyền còn đó Cuộc đời anh thắm đỏ, tấm lòng son Gốc cau già, mảnh vườn cũ, góc sân con Bao tình thân đón anh về, ấm áp ngày tiễn biệt!

Dòng thơ anh còn mãi đây thao thiết Trái tim thơ xin thôi đừng mỏi mệt Lửa tình yêu đất nước, giang sơn Sáng bừng lên, xoá sạch nỗi cô đơn…

Con nằm đó, im lìm trên bãi biển Mẹ cha đâu? Anh trai của con đâu? Bờ cát phẳng in hình con, đau điếng! Sóng dập dờn hờn theo vết thương đau…

Con nằm đó, tấm thân con nhỏ bé Lẽ ra còn được ôm ấp, chở che Đôi bàn tay vuột rời xa cha mẹ Biển quặn lòng, sóng thương xót vuốt ve…

Con nằm đó, âm thầm như muốn hỏi Ơi loài người còn không thế lương tri? Chút yên bình cũng héo gầy, mòn mỏi Sao đành lòng để con phải ra đi??

Con nằm đó, bơ vơ nơi đất khách Mảnh linh hồn đã trôi dạt về đâu? Mắt khép kín chẳng thể nào hiểu thấu Nhân gian này sao cứ phải giết nhau?

Đôi khi muốn tìm lại Một bóng hình thân quen Đã về nơi xa ngái Khuất sâu vào bóng đêm

Đôi khi lòng cứ vậy Biết rõ vẫn chối từ Người không đi xa mãi Còn đây bao tâm tư…

Không khóc mà nhói đau Nỗi chia xa biền biệt Hoa trôi, dòng nước xiết Ơi người xưa, đi đâu?

(Viết cho một người đi xa…)

Khi lá xa cành… Nhớ đừng mang theo màu xanh Tim sẽ nhói vì đời ơi vội thế!

Một nỗi buồn không gượng Nét phù du loang lổ mặt người…

Đôi chân nào nhẹ bước buổi 20 Giờ heo hút một miền xa, miên viễn Một ngọn nến chập chờn, ẩn hiện Câu hỏi gửi vào hư không Còn ai để trả lời?

Ôi những chiếc lá xa cành Sao đành mang cả màu xanh?

Trong nghĩa trang Hương Thuỷ một chiều Nắng đã tắt, Cả bầu trời lặng lẽ Chị cúi xuống bên mộ người liệt sĩ Vuốt ve từng nhánh cỏ mỏng manh…

Nước mắt tràn trên những vết chân chim Thương nhớ bao năm bỗng về, oà vỡ! Gió thoảng qua chiều Lòng thầm cứ ngỡ Tay người xưa khẽ chạm bờ vai…

Bao kỷ niệm còn nguyên nếp tinh khôi Dẫu năm tháng có mờ phai màu tóc Buổi ra đi Lời hẹn ngày gặp mặt Ánh mắt nhìn… Lưu luyến mấy mươi năm!

Muốn nói thật nhiều Cho thoả nỗi nhớ mong Cô đơn – đâu chỉ người dưới mộ! Mai về lại nơi miền quê nắng gió Giữa giòng đời, còn mãi ngóng về anh…

Trong nghĩa trang Hương Thuỷ một chiều Nắng đã tắt, Cả bầu trời lặng lẽ Chị cúi xuống bên mộ người liệt sĩ Vuốt ve từng nhánh cỏ mỏng manh…

Nước mắt tràn trên những vết chân chim Thương nhớ bao năm bỗng về, oà vỡ! Gió thoảng qua chiều Lòng thầm cứ ngỡ Tay người xưa khẽ chạm bờ vai…

Bao kỷ niệm còn nguyên nếp tinh khôi Dẫu năm tháng có mờ phai màu tóc Buổi ra đi Lời hẹn ngày gặp mặt Ánh mắt nhìn… Lưu luyến mấy mươi năm!

Muốn nói thật nhiều Cho thoả nỗi nhớ mong Cô đơn – đâu chỉ người dưới mộ! Mai về lại nơi miền quê nắng gió Giữa giòng đời, còn mãi ngóng về anh…

Dù thế nào thì họ đã ra đi Có những trẻ sơ sinh còn chưa kịp biết gì Đang ấm áp trong vòng tay của mẹ Nước nhấn chìm vào tử biệt sinh ly…

Có người cha không cứu được con mình Tiếng gọi bố còn bên tai, nhức nhối Dòng nước lũ ào ào như thác xối Giật phăng đi sự sống của con người…

Có những cô gái chưa đến tuổi hai mươi Trước khi chết, em nghĩ gì, ai biết? Phút cuối cùng có kịp không nuối tiếc? Hay chỉ còn nỗi khiếp sợ mênh mang?

Có ai trong số họ nghĩ mình sẽ chết ở sông Lam Con sông có tên trong khúc hát Định mệnh nào mà lại không thể khác Để nỗi đau không vướng đục cả dòng?

Trên bờ sông là những người chồng Những người cha, người mẹ Có cả những người vợ mắt nhoà trong ngấn lệ Ngơ ngác, bàng hoàng, mòn mỏi ngóng trông…

Rồi một ngày người ta ngang qua sông Nước dòng Lam lại xanh trong giữa lòng Hà Tĩnh Qua Nghi Xuân, dừng chân thăm Hồng Lĩnh Ngậm ngùi thương mấy sinh linh…

Đôi khi ta có biết Người còn một cuộc dài phải đi… Nhưng đằng sau cánh cửa khép Phía trước kia là gì? Ta làm người đưa tiễn Ngậm ngùi ngồi cùng nỗi chia ly Một người đã về nơi miên viễn Vũng tối âm thầm Vừa ghé đậu xuống đôi mi…

Đôi khi ta có biết Mà mãi chẳng thể quen Trần gian chỉ là bến tạm Đời người, cuộc đỏ-đen… Đã mấy ai chịu dừng bước Bên ngoài những đua chen? Và ta-trước thua thiệt Có nguôi lòng hờn ghen?

Đôi khi ta có biết Nhưng dòng đời cứ trôi Và ta, còn mải miết Nào kể chi xa vời… Ta đem đặt cược tình, tiền, ảo Cho đến khi nào vỡ cuộc chơi Trắng tay, mới soi vào sinh-tử Bắt chước người xưa-ngửa mặt cười!

Quê tôi một ngày sau bão Trời xanh thắp ngọn an bình Cánh đồng tấu muôn khúc nhạc Đón chào nắng mới đang lên

Chạnh nhớ xứ người điêu linh Ngổn ngang nhà tan cửa nát Bao xác thân người bợt bạt Bên đường… Đau nỗi nhân sinh!

Giá mà có thể cầu xin Giá như chỉ là ác mộng Qua cơn cuồng phong biển động Máu hồng lại rót vào tim!

Những bước chân người bấp bênh Dẫm trên hoang tàn, xiêu lạc… Đôi mắt trẻ thơ ngơ ngác Ánh nhìn giờ đã sững im!

Quê tôi một ngày sau bão Rộn ràng, thánh thót tiếng chim Xứ người đắm chìm trong bão Bao giờ mới sẽ hồi sinh?

Hỡi những người mẹ Nga! Sao nỡ để tay con mình vấy máu? Hỡi những con người đã một thời nhân hậu Thế giới này có nỗi đau nào chẳng giống nhau! Những người mẹ mất con, Đứa con hiền ngoan… Bao giờ nguôi ngoai được? Ghim sâu nơi tim những nhát dao giá buốt Nụ cười con lịm tắt, mẹ héo hon!

Chút công lý chờ mong cũng mỏi mòn Một ngày tháng mười… Những đớn đau lại một lần oà vỡ! Kết thúc phiên toà Khi những tên đầu trọc cười tươi hớn hở Trái tim của người mẹ Việt Nam đau Nhức nhối lạ thường!

Nơi nước Nga kia sao còn lắm bất công? Pháp luật chẳng nghiêm minh Chúa cũng đành bất lực! Những bức bối trào dâng trong lồng ngực Chúng tôi muốn kêu lên, vang tới cõi vô cùng!

Tôi muốn hỏi đâu là công lý của nước Nga? Khi kẻ giết người được cho là vô tội Lương tri có còn không? Ơi nhân loại! Bàn tay cầm dao đâm người lại được chở che.

Máu người nước ngoài đổ xuống trên đường Nga Trên đất thánh của những niềm tin xác tín Một Saint Petersburg nên thơ và cổ kính…

Hãy trả cho chúng tôi sự công bằng, lẽ phải! Hãy trả cho con người những giá trị của văn minh Đừng để hằn thù dẫn dắt lửa trong tim Và bạo hành sẽ lại là thói quen, Là nỗi nhục mà nước Nga muôn đời còn khó rửa

Trong bạn, trong tôi Nhức nhối nỗi đau không chỉ một hồn người Ta đang đau nỗi đau chung cùng đồng loại Nơi cán cân công lý nghiêng về người có tội? Chúng trắng án rồi? Ai bảo vệ chúng ta đây?!

Hỡi mọi người! Hãy lên tiếng cùng chúng tôi! Hãy góp lửa để đẩy lùi những mảng màu u tối Hãy nắm chặt tay, Dù bạn và tôi, chúng ta từ đâu tới Để không còn ai là nạn nhân của bọn khát máu người…

Một người nữa chưa về Mắt quê hương ướt lệ Lòng đất nước cuộn đau Anh còn nơi đâu thế?

Hãy mau về đi anh Tim mẹ cha buốt nhói Đau xé lòng con côi

Đã hơn mười đêm rồi Vợ anh ngồi chong mắt Về đi, về anh ơi!

Đôi khi khóc… Lệ đổ tràn trên lệ Lòng lại đau như thể chẳng hề đau Đôi khi buồn như chẳng biết vui đâu! Tim đông cứng trong nỗi sầu muôn thuở…

Ta là ai? Biết cõi này tạm bợ Sao không quên bao chuyện cũ cần quên? Hay bởi vì khi ngày lặn vào đêm Kỷ niệm xưa lại đội mồ sống dậy?

Cọng cỏ úa dưới chân rừng lau sậy Chút niềm riêng có nghĩa lý gì đây? Chiếc lá vàng ngọn gió xới cuốn bay Rơi xuống vệ đường, nằm phơi mặt khóc…

Hạt bụi giữa chiều, nào phải sương như ngọc Đòi long lanh cho đến tận hôm sau! Cũng mong manh mà quá khác xa nhau Bên niềm vui-bên nỗi buồn, có lẽ?

Người có thể, sao lòng ta không thể? Tiếng muôn trùng cứ khắc khoải đêm thâu…

Chia tay Xuân Hoàng, Huế ngút ngàn mưa… Bên áo quan, thì thầm câu nhạc Trịnh, Ngỡ ngàng quá, nước mắt nhòa di ảnh Một người đi, về với nẻo vô cùng!

Huế hôm nay bỗng thấy lạnh hơn Rét đầu Đông tê tái lòng tiễn bạn Câu tùy bút “Hương mùa Thu” lai láng “Cây phượng bên chân cầu Trường Tiền” (*) Ngơ ngẩn nhớ người xa…

Khép lại rồi một đôi mắt nặng ưu tư “Những hẹn hò từ nay khép lại” () “Khói sóng sông Hương”, “Diệu kỳ chuông Thiên Mụ” () Nước mắt nào mặn chát ở bờ môi…

Thôi giã từ, thôi tiễn biệt, bạn ơi! Mai đường Huế vắng tấm lòng cùng Huế… Những trăn trở, những bùi ngùi nhân thế Gửi cho người còn lại cõi này thôi!

Giữa thời bình vẫn mất mát, hy sinh Vành khăn tang chít trên đầu người vợ trẻ Anh không về, ai lau khô ngấn lệ Nỗi đau nầy, biết bao giờ nguôi?

Con bé thơ nay đã mất cha rồi Lớn lên trong cút côi thiếu vòng tay che chở Biết lấy gì lấp cho đầy nỗi nhớ? Suốt một đời khắc khoải nỗi bơ vơ!

Biển xanh ơi sao người nỡ hững hờ? Bao ước mộng vẫn còn đây dang dở Một mái ấm bỗng lạnh từng hơi thở Bao bạn bè, đồng chí ngỡ như mơ!

Những đường bay còn đó ngóng từng giờ Người ra đi… không có lần trở lại… Biển biếc vẫn bao la, nền trời xanh vời vợi Chỉ không còn anh-người canh giữ bầu trời…

Trang Thơ Chủ Nhật: Mẹ Hiền Ơi, Con Đã Về Thăm

THƠ TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN

Tặng các anh lính biển giữ biên cương

Tạm biệt em anh lên đường giữ đảo

Giữa trùng khơi chỉ thấy sóng bạc đầu

Gió rú gào báo tin từng cơn bão

Vẫn oai hùng chao lượn cánh hải âu.

Từng đợt sóng kết thành chùm hoa biển

Trắng tinh khôi như thuở áo học trò

Ngày tan trường chưa trao lời ước hẹn

Dõi theo người lòng sao mãi ngẩn ngơ.

Hành trang anh có tình em trong đó

Nụ cười xinh và ánh mắt dịu dàng

Chưa kịp nắm bàn tay ai bé nhỏ

Lá thư tình còn viết vội dở dang.

Tạm biệt em anh lên đường giữ biển

Tàu anh đi có sao sáng dẫn đường

Cột mốc biên cương qua từng hải lý

Cuộc hành trình gìn giữ đảo quê hương.

Đồng đội anh những chàng trai rất trẻ

Trên boong tàu say hát bản tình ca

Trong trái tim có tình yêu biển đảo

Cùng người thương dù đang ở thật xa.

Giữa phong ba tiếng sóng vỗ tứ bề

Hoa biển trắng mang tình anh lính trẻ

Em yêu ơi! Xin hãy đợi anh về.

MẸ VẪN NGỒI BÊN BỜ BIỂN ĐÔNG

Mẹ vẫn ngồi bên bờ biển Đông

Chờ tin con se thắt cả lòng

Ngày ra đi hẹn về thăm mẹ

Qua bao mùa mưa nắng bão dông.

Dáng mẹ gầy bóng đổ liêu xiêu

Mòn mắt trông từng đợt thủy triều

Ngỡ chân con băng qua trảng cát

Như ngày nào thốt tiếng mẹ yêu.

Mẹ nào hay trùng khơi nổi sóng

Bãi san hô con đã yên nằm

Lời thì thầm gởi theo chim biển

Mẹ hiền ơi con đã về thăm.

Hoa muống biển nở trên mộ gió

Hàng phi lao tiếng sóng rì rào

Đợi con về sửa ngôi nhà dột

Thiếu hơi người bếp lửa hư hao.

Mẹ vẫn ngồi bên bờ biển Đông

Biển vẫn xanh ôm sóng vào lòng

Người lính trẻ thôi không về nữa

Hồn hòa vào cây cỏ núi sông.

CHO TÔI MƠ GIẤC MƠ PHÙ ĐỔNG

Cho tôi mơ giấc mơ Phù Đổng

Qua một đêm sức mạnh thần kì

Tin báo dữ bay nhanh làng Gióng

Tiếng sứ truyền theo tiếng ngựa phi.

Cho tôi mơ tiếng trống Mê Linh

Lễ tế cờ trước khi ra trận

Lưỡi gươm thiêng truyền lệnh xuất binh

Lũ giặc sợ kinh hồn bạt vía.

Cho tôi mơ trùng dương cưỡi sóng

Chém cá kình giữa chốn biển khơi

Ai dám bảo đàn bà yếu bóng?

Cũng có khi lấp biển vá trời.

Cho tôi mơ sóng dậy Bạch Đằng

Trên cọc nhọn còn tươi máu đỏ*

Chiến công xưa tạc dấu ngàn năm

Chui ống đồng trốn không kịp thở.

Cho tôi mơ cành đào ngày tết

Vẫn nở hoa giữa đất Thăng Long

Chiến bào còn vương mùi khói súng

Giặc kinh hoàng hai tiếng Quang Trung.

NGƯỜI về cùng đàn con ra trận

Ngựa sắt thành chiến hạm tàu bay

Nơi biển Đông kẻ thù gây hấn

Trận cuối nầy đáy biển chôn thây.

*Đằng giang tự cổ huyết do hồng (Giang Văn Minh)