Top 6 # Bài Thơ Mẹ Ơi Con Đã Già Rồi Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Anhngucongdong.com

Mẹ Ơi, Con Đã Già Rồi. Đêm Nằm Nhớ Mẹ , Khóc Như Trẻ Thơ

Mẹ ơi, con đã già rồi. Đêm nằm nhớ mẹ , khóc như trẻ thơ !

Mẹ thương yêu , con muốn nói với mẹ rằng : Con yêu Mẹ hơn tất cả những gì mà con đã từng yêu thương trong đời .

By

Kim Yến

September 26 at 4:00 pm

Mẹ thương yêu của con

Từ nơi xa xôi nửa vòng trái đất, con xin gửi về mẹ tất cả những thương yêu nhung nhớ tận trái tim con. Đứa con của mẹ , đã từng thất bại trên đường đời nhưng luôn được mẹ thương yêu chở che và an ủi

Mẹ thương yêu , con muốn nói với mẹ rằng : Con yêu Mẹ hơn tất cả những gì mà con đã từng yêu thương trong đời .

Câu nói này con đã muốn thổ lộ với mẹ hằng vạn lần , từ lúc còn son trẻ sống cận kề bên mẹ . Hay bây giờ con gái mẹ đã trở thành bà Ngoại,  thế mà con vẫn chưa có dịp nào được nói ra

Ước gì ngay lúc này, con được ngồi  bên mẹ , được ôm cánh tay gầy guộc , nhìn vào đôi mắt hết còn tinh anh của mẹ và kể cho mẹ bao nổi niềm của đứa con gái của mẹ …giờ luống tuổi nhưng mỗi chiều nơi xứ người,  luôn luôn ngồi nhớ mẹ …

Mẹ, người đàn bà vĩ đại nhất trong gia đình mình, mẹ đã làm cánh  cò tảo tần nuôi nấng 12 đứa con vô tâm . Anh chị em con lớn lên nương  nhờ vào sự hy sinh lo lắng của mẹ .Cùng nhau trưởng thành trong sự thương yêu đùm bọc của mẹ . Và khi đủ lông cánh ..lần lượt từng người thành lập gia đình , sống đời sống riêng , và  thản nhiên rời xa mẹ….

Lúc con về lại quê hương thăm mẹ … Ngồi  trên máy bay con cứ mơ rằng .. về tới nhà , con  sẽ sà vào lòng mẹ kể lể với mẹ thật nhiều , và nói cho mẹ nghe câu … con yêu mẹ …. Nhưng khi gặp mẹ bổng dưng con lại không thốt nên lời , chỉ biết ôm mẹ và khóc …Giờ đây trí nhớ của mẹ đã không còn minh mẫn , thời gian đã lấy đi ở mẹ ký ức. Nhưng tình thương yêu lo lắng cho con cái vẫn còn , với những câu hỏi ân cần : Con ăn cơm chưa…? Nhà con giờ ở đâu, có xa lắm không . Con có khoẻ không , có vui không ?

Những câu hỏi khiến lòng con đau nhói  , mẹ ơi ….Mẹ đã quên …quên luôn nổi muộn phiền xưa, quên tất ca những  gì mà cuộc đời bất công phủ chụp , khiến đôi vai mẹ nặng oằn chua xót … Nhưng lạ thay, mẹ không quên  con .. đứa con xa xôi nhất của mẹ …

Rồi đến ngày con chia tay mẹ để trở về tổ ấm riêng bên kia bờ đại dương. Mẹ cũng lại dặn dò con đủ thứ giống như thời con còn nhỏ dại . Dù đến đứa cháu  ngoại mà mẹ từng  yêu thương , từng khóc ngất khi  chia tay nó . Mẹ cũng không còn nhớ ra tên cháu nữa .Nhưng mẹ vẫn nhớ con trong thấp thoáng trí nhớ vụn dại .

Và một lần nữa, nước mắt  con lại chảy ngược vào lòng … khi con biết rằng khi sức khoẻ niềm vui ước mơ tuổi thanh xuân của mẹ không còn hiện hữu, ngày chia tay mẹ vĩnh viễn đã sắp gần kề

Con nhớ hoài cái dáng hao gầy của mẹ mỗi chiều ngồi bên khung của sổ , nhìn xuống dòng sông nơi con nước lặng lờ trôi .Khái niệm thời gian đã không còn hiện hữu , sao dáng ngồi của mẹ cô đơn  đến vậy , lẻ loi đến thế .  …Mẹ có những  12 đứa  con  và gần 40 đứa cháu. Nhưng mẹ vẫn ngồi đó hiu quanh lẻ loi một mình … Có ai trong đàn con cháu nghỉ  và nhớ về người phụ nữ này không ? Nguoi đàn  bà một đời cam chiụ , chỉ biết hy sinh cho gia đình..?  Và chính con , con còn có thể làm gì cho mẹ của con đây ?

Mẹ ơi … con đã già rồi .. còn ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ  con…

Mẹ ơi con yêu mẹ … yêu mẹ nhiều lắm … mẹ ơi! 

Nội Ơi, Gấc Đã Chín Rồi!

(GLO)- Những năm cuối đời ngắn ngủi, nội gần như đã dành hết quãng thời gian này để trồng một giàn gấc ngay trước mảnh sân. Vừa để có bóng cây cho hiên nhà râm mát, cũng là để có chỗ để đêm đêm nội ra sân mắc võng, nằm ngâm thơ bên ánh đèn dầu leo lét. Đó cũng là nơi mấy đứa cháu nhỏ xa quê bao năm trở về, túm tụm dưới giàn gấc um tùm lá mà chơi những trò dân dã ấu thơ. Còn nội thì ngồi bên chiếc võng đung đưa suy ngẫm, mỉm cười nhìn những đứa cháu ngày một khôn lớn. Chẳng phải cần mẫn tưới tiêu, gấc cũng ngùn ngụt vươn ngọn, trổ bông trắng cả giàn cây được nội kỳ công giăng mắc từ mấy thân tre, thân ổi thẳng đuột.  

Những trái gấc đầu tiên cũng hình thành sau mùa ong bướm gọi bầy về góp mật. Mới đầu chúng chỉ nhỏ như những hòn bi ve, sau rồi lớn hơn gấp năm, gấp mười lần. Trái bắt đầu nổi những đụn gai xù xì, rồi ngày càng dày chi chít hơn. Vườn gấc của nội sai trĩu quả ngay từ mùa đầu tiên. Những trái gấc to đều nhau, treo lủng lẳng ngay ở trên đầu. Khi chín, trái gấc chuyển sang màu hơi rám vàng rồi trở mình au đỏ, nổi bật trên nền lá xanh tươi tựa như những trái bóng bay tụi con nít chúng tôi vẫn thường hà hơi thổi cho thật căng rồi treo lên những cành đào, cành mai mỗi dịp xuân đến. Mùa gấc chín cũng là khi cơn gió đông phe phẩy bên thềm nhà, trên khóm cây cải vàng đang mùa trổ nụ. Gấc chín, nội thường không vội thu hoạch mà để trái nào chuyển màu thật đỏ rồi mới cho người hái xuống, sau đó nội sẽ cần mẫn vào bếp thổi vội nồi xôi gấc chín thơm lừng cho mấy đứa cháu về thăm quê. Xôi gấc được nội nấu thủ công bằng nồi đất, ăn kèm với ít hành khô nội chao qua với mỡ nên béo ngầy ngậy. Đủ để vung nồi xôi gấc vừa được he hé mở ra là đã nghe thấy mùi của gạo nếp đầu mùa quyện cùng mùi của trái gấc chín đỏ au thơm lừng khó cưỡng. Phố mùa này cũng nhiều lắm những chõ xôi nấu từ gạo nếp dẻo thơm với gấc, bán rong trên khắp các ngả đường. Người ở phố tự khi nào xem xôi như một món ăn sáng nhanh gọn, đơn giản, no lâu nhưng không phải ai cũng có những hoài niệm riêng với món ăn dân dã ấy. Tôi về thăm lại chốn quê xưa một ngày tháng Chạp miên man gió chướng. Ngôi nhà của nội giờ đã phủ một màu rêu phong bén lên những bức tường thuở xưa, bén vào luôn ký ức của những kẻ tha hương một nỗi nhớ thương diết da đến cháy lòng. Tôi ngồi ôn lại bao hoài niệm đã qua trong một đêm hiu hiu gió ngay dưới hiên nhà. Nơi phía trước là giàn gấc nội đã dành hết tình yêu thương mà chăm sóc, tưới tiêu. Nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy dáng nội hiện hữu cùng nụ cười dịu hiền ấm áp. Tôi thì thầm nhắn với nội rằng: “Nội ơi, mùa này đang là mùa gấc chín, con đã trở về mà nội thì mãi khuất núi mù khơi”.

Song Ninh

Mẹ Ơi! Con Muốn Về Nhà

Mẹ ơi! Con muốn về nhà

Mọi thứ thật mơ hồ, những dòng suy nghĩ hỗn độn cùng lúc đè bẹp con như  thể một kẻ hoàn toàn thất bại. Đứng dậy thì khó khăn mà vứt bỏ thì chẳng đành. Vẫn biết rằng, cuộc đời có trăm ngàn ngã rẽ, nhưng nỗi sợ về tương lai luôn thường trực trong lồng ngực. Sợ mọi cố gắng không được đền đáp, sợ phải bỏ cuộc giữa đường, sợ không thể đáp lại được những kỳ vọng của gia đình… Con thực sự sợ lắm Mẹ à!

Thanh xuân ấy đã từng có những tháng ngày chông chênh, những tháng ngày cô đơn đến nghẹt thở. Công việc, tình cảm, các mối quan hệ xã hội cả những mối lo cơm áo gạo tiền,… tất cả làm con chùn bước. Ừ! cuộc đời này vô vàn những sóng gió, và con thực sự đã đủ lớn, đủ lớn để mong bé lại… như ngày hôm qua.

Có lẽ, thành phố không bé như mẹ vẫn thường nói, thành phố rộng lớn quá, con thấy mình cô đơn lạc lõng đến lạ! Ở đây, con đã nếm mùi thất bại của một đứa chân ướt chân ráo bước vào đời. Con từng mơ tới sân ga và những chuyến tàu, con cứ nghĩ chuyến tàu đó sẽ thú vị lắm, hạnh phúc lắm. Nhưng mà… thực ra có những sân ga không như lòng đã nghĩ.

Đôi đũa thần trong câu chuyện cổ tích mà bà thường vẫn kể, bây giờ con mới biết là nó không có phép thuật. Những mộng tưởng của thời áo trắng, khi bước vào đời mới biết nó thật khó để mà thực hiện. Ra trường, vẫn không thể tìm cho mình một công việc ổn định, một định hướng rõ ràng cho tương lai, cũng chẳng có một điều gì đó để mình bất chấp mà thực hiện. Con đã tự trấn an bản thân, rằng con sẽ làm được, chắc chắn con sẽ làm được. Chắc có lẽ, con sinh ra là con gái, nhưng lại cố gắng sống cuộc đời của một đứa con trai, cố chấp, mạnh mẽ và không cần ai thương hại.

Mẹ biết không? Con không muốn kể cho ai nghe về những sự thất bại. Nhưng con gái mẹ thực sự đã thất bại. Con thất bại vì không thể làm tốt công việc mình chọn, thất bại vì không thể can đảm bỏ ngang những gì mình không thích, thất bại vì không thể giữ gìn những mối quan hệ xung quanh, và thất bại vì không thể làm mẹ vui lòng.

Thành phố những ngày đổ mưa, những cơn mưa rào bất chợt, lái xe trên đường, mưa tạt mạnh vào mặt làm con cay mắt. Con thấy mình nhỏ bé quá! Con thấy như mình chưa bao giờ may mắn trong bất kỳ chuyện gì. Rồi con sẽ làm được gì khi hôm nay con vẫn đang loay hoay với những quyết định sai lầm?  Con thực sự mất phương hướng với chính cuộc đời mình. Đứa con gái tự tin bản lĩnh của mẹ ngày hôm nay thực sự yếu lòng. Con từng nghĩ mình có thể làm tốt mọi chuyện, sẽ có thể dễ dàng kiếm một công việc để theo đuổi ước mơ, sẽ có thể tự gồng gánh dù đó là những điều khó khăn nhất. Nhưng không mẹ à! Con không làm được, cuộc đời ngoài kia nhiều chông gai khiến con gục ngã. Con sợ thất bại, con sợ cả sự trưởng thành.

Hồi bé, con đã ước mình lớn thật nhanh để đi đến nơi mình thích, hết mình theo đuổi ước mơ và kiếm thật nhiều tiền. Lớn lên rồi, vấp ngã rồi, cô đơn rồi, yếu đuối rồi lại muốn trở về làm trẻ dại. Con cứ nghĩ mình đủ mạnh mẽ để gồng gánh, đủ kiên cường để vượt qua. Nhưng không, con đã khóc! Con yếu đuối đến mức tức giận, tức giận vì nghĩ rằng mình thật vô dụng. Cố gắng bon chen để sống với thành phố, nhiều khi nhịp sống ở chốn phồn hoa làm con nghẹt thở. Một ngày dài mệt mỏi, về đằm mình trong giấc ngủ mê man, con chỉ mong giấc mơ sẽ đưa con trở về quá khứ, trở về cái ngày con còn hồn nhiên ngồi sau bóp ga xe đạp mẹ đèo.  Ở đó chẳng biết lo toan phiền muộn, chẳng có cô đơn sợ hãi. Con sợ khi nghĩ về mình của nhiều năm sau nữa, liệu lúc đó con có được gì khi ngày hôm nay con vẫn còn đi lạc?

Con không biết mình sẽ cố gắng được tới đâu, chỉ biết rằng ngày hôm nay con vẫn đang chạy đua với cuộc đời. Đôi chân con rã rời quá, đôi khi con đã muốn dừng lại, muốn buông bỏ mọi thứ, bỏ cả 2 từ “ước mơ”. Có những thời khắc, áp lực quá, chông chênh quá, sợ hãi quá, con chỉ muốn nép mình vào một chỗ tối tăm để cho mọi buồn bực theo dòng nước mắt mà tuôn ra, không để cho ai thấy mình đang yếu đuối, không một ai cả. Rồi những lúc con yếu lòng nhất, chông chênh nhất cả những lúc sợ hãi nhất, những lúc đó không ai vỗ vai để con mạnh mẽ vượt qua những thương tổn, không một ai nói với con: “Rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi!”.  Con một mình gặm nhấm những khó khăn đến và đi trong cuộc đời mình. Con thật đáng thương đúng không?

Mẹ từng nói với con: “Đến một lúc nào đó, sẽ có người đến nắm tay con, cùng con đi qua những khó khăn thăng trầm trong cuộc sống, người đó sẽ bên con và yêu thương con trong suốt quãng đời còn lại”. Vậy mà khi con đã đi qua một nửa đường thanh xuân, ngoái đầu nhìn lại vẫn chưa xuất hiện một người như thế, hiện tại lại càng không. Hôm nay con vẫn đang độc bước trên chặng đường dài, dù cố tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, bất cần đến mấy, con cũng đã từng lạc lõng, cô đơn trong chính sự mạnh mẽ của mình. Thực ra, con vẫn có thể  một mình gồng gánh. Chỉ là giá như ai đó có thể ôm con trong những phút giây con yếu đuối nhất, có thể ngồi bên cạnh con để con có dũng cảm bước tiếp trên chặng hành trình mà con đã chọn.

Có lẽ con đã sai khi nghĩ rằng một mình vẫn ổn, những tưởng bản thân có thể tự mình vượt qua tất cả mọi khó khăn đến trong cuộc đời. Nhưng rồi đến một ngày, khi mọi cố gắng để trở nên bất thành, khi khó khăn làm mình chùn bước. Khi không còn sức để gắng gượng lúc đó mới cần một ai đó, cần một sự cứu rỗi từ sự an ủi, từ lòng tin từ lòng thương cảm.

Nhưng mẹ à!  “Tình yêu” đối với con có là một món đồ xa xỉ. Dù cho con có cố gắng tìm mua  thì vẫn lo sợ không giữ được nó. Tuổi trẻ của con, chưa có gì trong tay, sự nghiệp con chưa tự tin tạo dựng, lấy gì để bảo vệ và chăm chút cho nó đây?

Mọi thứ thật mơ hồ, những dòng suy nghĩ hỗn độn cùng lúc đè bẹp con như  thể một kẻ hoàn toàn thất bại. Đứng dậy thì khó khăn mà vứt bỏ thì chẳng đành. Vẫn biết rằng, cuộc đời có trăm ngàn ngã rẽ, nhưng nỗi sợ về tương lai luôn thường trực trong lồng ngực. Sợ mọi cố gắng không được đền đáp, sợ phải bỏ cuộc giữa đường, sợ không thể đáp lại được những kỳ vọng của gia đình… Con thực sự sợ lắm Mẹ à!

Rồi con sẽ ổn thôi! Chỉ là hôm nay con đang chông chênh lắm, hôm nay con muốn về nhà. Con muốn ngắm thật kỹ những vết chân chim đã hằn lên đôi mắt Mẹ, con muốn nhổ hết những sợi tóc bạc trên mái đầu phong sương của Ba, con không muốn tin rằng ba mẹ đã già. Con đã từng hứa với bản thân mình rằng, sẽ phải thành công trước khi ba mẹ già đi, vậy mà khi ba mẹ đã đi hết hơn nửa đời người, con vẫn còn yêu đuối, vẫn còn loay hoay trong những quyết định sai lầm.

Con chùn bước quá!

… Không sao đâu, chỉ hôm nay thôi, cho con yếu đuối thêm một lần này nữa thôi, ngày mai con sẽ lại kiên cường. Sẽ lại mạnh mẽ và bất cần như những tháng năm trước đó. Và con vẫn tin rằng nếu con cố gắng bước những bước thật chắc trên con đường mình chọn, sẽ có người đứng đợi con, nắm tay con vượt qua mọi gian nan đến trong cuộc đời. Con sẽ mua được món đồ xa xỉ đó, sẽ bảo vệ và chăm chút nó như mẹ đã từng làm. Con hứa đấy!

Oanh Lê

Tải Bài Hát Mẹ Ơi Con Yêu Mẹ

Với Ca khúc Mẹ Ơi Con Yêu Mẹ do ca sĩ Lân Huang, Joony Poo thể hiện, Các bạn có thể nghe, download (tải nhạc) bài hát Me Oi Con Yeu Me mp3, playlist/album, MV/Video Me Oi Con Yeu Me miễn phí tại NhacVietNam.Mobi.

Bài hát: Mẹ Ơi Con Yêu Mẹ – Lân Seven, Joony Poo

Ver 1: Lig (Lân seven) Ngày xưa khi ngây thơ nó không nhận ra tình thương của meChe chở hy sinh tất cả cho đàn con thì cũng chỉ có mình mẹLo cho con từng miếng ăn từng cái học…mong con được thành tàiDù thân có bị hao mon…vẫn là chổ dựa tinh thần vì tương laiNgười đã lặng lẽ chúng tôi gánh nặng chua xót và niềm đâuBa đã qua đời sau một cơn bão từ lúc nó mới lên 6Mẹ dắt theo 2 anh em nó lên thành phố để kiếm sốngMột ngày 3 bữa…cho con no ấm…là thứ mẹ nó luôn mongCứ như vậy gia đình nó đã đi xin ăn được 3 nămNó cố gắng học thật giỏi …với mơ ước sau này cho mẹ cái tổ ấmNhưng một buổi sáng nó phái hiện có điều gì khác lạNhìn qua tấm chăn rách nó không nhìn thấy em nó đâu cảMẹ nói em đã đem cho người khác…và sau này sẽ không vềNó khóc, quỳ trước mặt mẹ, xin mẹ hãy tìm em nó vềMẹ nước mắt lưng tròng mặc cho nó cứ lôi cứ kéoTừ đó trở đi nó có tâm sự và cảm thấy câm ghét mẹ lắm

Hook: Joony Poo + Lig (Lân seven) Mẹ ơi! Giờ con biết con đã saiVà mẹ ơi! Xin lỗi mẹ! cho con 1 lần để sửa sai.“Bao hi sinh, cho con hạnh phúc, mẹ iêu ơi, nay còn đâu?Nước mắt rơi mỗi đêm, lòng con không sao ngủ yênVì khi con nhận ra, tình mẹ bao la, thì lúc đó biết tìm mẹ ở đâu?”Con biết tất cả mẹ làm cũng đều là vì chúng conGiờ đây con đã nhận ra xin mẹ đừng rời xa chúng conXin mẹ đừng đi…đừng để âm dương kia cách biệtMẹ ơi con phải làm gì xin mẹ hãy nói cho con biết“Bao ngày qua mẹ hy sinh vì đàn conLo cho vì tương lai chúng conMong cho con luôn được thành công”Lúc mẹ đi mẹ vẫn luôn nở nụ cười hạnh phúc vì chúng con “Mẹ Ơi! Con Yêu Mẹ”

Ver 2: Lig (Lân seven) Lúc nó đi học nó luôn là học sinh xuất sắc nhấtNhưng khi về nhà nó chưa từng gọi tiếng mẹ bằng lòng chân thậtCàng ngày nó còn ghét và khinh thường mẹ nó hơnTrong lòng mẹ tuy buồn nhưng cũng không tỏ ra thấy đâu đớnSau 4 năm học đại học…nó đi làm và tìm được một công việcĐã tìm được đứa em trai bị thất lạc…sau bao năm cách biếtAnh em nó đều không thích mẹ…Những lúc mẹ buồn mẹ bệnh cũng không hỏi han lo cho mẹCuối cùng khi mẹ nằm trên giường chẳng ăn được một hạt cơm2 Anh em túc trực bên mẹ, nhưng cũng chẳng ai tỏ là đâu thươngKhi lúc lâm trung mẹ nói ” Mẹ biết các con rất hận mẹ” vàNhưng mẹ biết mẹ đang làm gìMẹ muốn chu cấp cho anh trai con để thây đổi vận mênh gia đình của chúng taKhổ mẹ cũng than đến phút cuối khi mẹ ra điVà khoảng khắc này nó đã hiểu sự chu đáo và dũng cảm của mẹAnh em nó ôm mẹ khóc và nói…mẹ ơi con xin lổi mẹ

Hook: Joony Poo + Lig (Lân seven) Mẹ ơi! con xin lổi vì mẹ chữ hiếu kia con chưa trọnMẹ ơi! con xin lỗi vì tất cả mẹ làm vì chúng con“Mong cho con luôn được thành côngDù cho mẹ gánh bao niềm đâuYêu thương kia còn đóNhưng người đã mãi xa rồiCon nay đã nhậnXin mẹ đừng vội xa”Tình yêu mẹ dành cho con, không gì có thể sánhĐôi vai nhọc nhằn, trách nhiệm gia đình mẹ phải gánh.Những đều đó, ngày xưa, tại sao con không nhận raĐể giờ đây nước mắt ngẹn ngào mới biết tiếc thương cho người mẹ vất vả“Bao gian lao mẹ nuôi con nên ngườiNhìn mẹ con đi xa mà con không nói nên lờiGiờ đây phải làm sao, khi mẹ đi xa mãi”Xin lỗi mẹ con không thể làm được gì chỉ biết thốt lên 2 tiếng “Mẹ ơi!”