Mẹ ơi! Con muốn về nhà
Mọi thứ thật mơ hồ, những dòng suy nghĩ hỗn độn cùng lúc đè bẹp con như thể một kẻ hoàn toàn thất bại. Đứng dậy thì khó khăn mà vứt bỏ thì chẳng đành. Vẫn biết rằng, cuộc đời có trăm ngàn ngã rẽ, nhưng nỗi sợ về tương lai luôn thường trực trong lồng ngực. Sợ mọi cố gắng không được đền đáp, sợ phải bỏ cuộc giữa đường, sợ không thể đáp lại được những kỳ vọng của gia đình… Con thực sự sợ lắm Mẹ à!
Thanh xuân ấy đã từng có những tháng ngày chông chênh, những tháng ngày cô đơn đến nghẹt thở. Công việc, tình cảm, các mối quan hệ xã hội cả những mối lo cơm áo gạo tiền,… tất cả làm con chùn bước. Ừ! cuộc đời này vô vàn những sóng gió, và con thực sự đã đủ lớn, đủ lớn để mong bé lại… như ngày hôm qua.
Có lẽ, thành phố không bé như mẹ vẫn thường nói, thành phố rộng lớn quá, con thấy mình cô đơn lạc lõng đến lạ! Ở đây, con đã nếm mùi thất bại của một đứa chân ướt chân ráo bước vào đời. Con từng mơ tới sân ga và những chuyến tàu, con cứ nghĩ chuyến tàu đó sẽ thú vị lắm, hạnh phúc lắm. Nhưng mà… thực ra có những sân ga không như lòng đã nghĩ.
Đôi đũa thần trong câu chuyện cổ tích mà bà thường vẫn kể, bây giờ con mới biết là nó không có phép thuật. Những mộng tưởng của thời áo trắng, khi bước vào đời mới biết nó thật khó để mà thực hiện. Ra trường, vẫn không thể tìm cho mình một công việc ổn định, một định hướng rõ ràng cho tương lai, cũng chẳng có một điều gì đó để mình bất chấp mà thực hiện. Con đã tự trấn an bản thân, rằng con sẽ làm được, chắc chắn con sẽ làm được. Chắc có lẽ, con sinh ra là con gái, nhưng lại cố gắng sống cuộc đời của một đứa con trai, cố chấp, mạnh mẽ và không cần ai thương hại.
Mẹ biết không? Con không muốn kể cho ai nghe về những sự thất bại. Nhưng con gái mẹ thực sự đã thất bại. Con thất bại vì không thể làm tốt công việc mình chọn, thất bại vì không thể can đảm bỏ ngang những gì mình không thích, thất bại vì không thể giữ gìn những mối quan hệ xung quanh, và thất bại vì không thể làm mẹ vui lòng.
Thành phố những ngày đổ mưa, những cơn mưa rào bất chợt, lái xe trên đường, mưa tạt mạnh vào mặt làm con cay mắt. Con thấy mình nhỏ bé quá! Con thấy như mình chưa bao giờ may mắn trong bất kỳ chuyện gì. Rồi con sẽ làm được gì khi hôm nay con vẫn đang loay hoay với những quyết định sai lầm? Con thực sự mất phương hướng với chính cuộc đời mình. Đứa con gái tự tin bản lĩnh của mẹ ngày hôm nay thực sự yếu lòng. Con từng nghĩ mình có thể làm tốt mọi chuyện, sẽ có thể dễ dàng kiếm một công việc để theo đuổi ước mơ, sẽ có thể tự gồng gánh dù đó là những điều khó khăn nhất. Nhưng không mẹ à! Con không làm được, cuộc đời ngoài kia nhiều chông gai khiến con gục ngã. Con sợ thất bại, con sợ cả sự trưởng thành.
Hồi bé, con đã ước mình lớn thật nhanh để đi đến nơi mình thích, hết mình theo đuổi ước mơ và kiếm thật nhiều tiền. Lớn lên rồi, vấp ngã rồi, cô đơn rồi, yếu đuối rồi lại muốn trở về làm trẻ dại. Con cứ nghĩ mình đủ mạnh mẽ để gồng gánh, đủ kiên cường để vượt qua. Nhưng không, con đã khóc! Con yếu đuối đến mức tức giận, tức giận vì nghĩ rằng mình thật vô dụng. Cố gắng bon chen để sống với thành phố, nhiều khi nhịp sống ở chốn phồn hoa làm con nghẹt thở. Một ngày dài mệt mỏi, về đằm mình trong giấc ngủ mê man, con chỉ mong giấc mơ sẽ đưa con trở về quá khứ, trở về cái ngày con còn hồn nhiên ngồi sau bóp ga xe đạp mẹ đèo. Ở đó chẳng biết lo toan phiền muộn, chẳng có cô đơn sợ hãi. Con sợ khi nghĩ về mình của nhiều năm sau nữa, liệu lúc đó con có được gì khi ngày hôm nay con vẫn còn đi lạc?
Con không biết mình sẽ cố gắng được tới đâu, chỉ biết rằng ngày hôm nay con vẫn đang chạy đua với cuộc đời. Đôi chân con rã rời quá, đôi khi con đã muốn dừng lại, muốn buông bỏ mọi thứ, bỏ cả 2 từ “ước mơ”. Có những thời khắc, áp lực quá, chông chênh quá, sợ hãi quá, con chỉ muốn nép mình vào một chỗ tối tăm để cho mọi buồn bực theo dòng nước mắt mà tuôn ra, không để cho ai thấy mình đang yếu đuối, không một ai cả. Rồi những lúc con yếu lòng nhất, chông chênh nhất cả những lúc sợ hãi nhất, những lúc đó không ai vỗ vai để con mạnh mẽ vượt qua những thương tổn, không một ai nói với con: “Rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi!”. Con một mình gặm nhấm những khó khăn đến và đi trong cuộc đời mình. Con thật đáng thương đúng không?
Mẹ từng nói với con: “Đến một lúc nào đó, sẽ có người đến nắm tay con, cùng con đi qua những khó khăn thăng trầm trong cuộc sống, người đó sẽ bên con và yêu thương con trong suốt quãng đời còn lại”. Vậy mà khi con đã đi qua một nửa đường thanh xuân, ngoái đầu nhìn lại vẫn chưa xuất hiện một người như thế, hiện tại lại càng không. Hôm nay con vẫn đang độc bước trên chặng đường dài, dù cố tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, bất cần đến mấy, con cũng đã từng lạc lõng, cô đơn trong chính sự mạnh mẽ của mình. Thực ra, con vẫn có thể một mình gồng gánh. Chỉ là giá như ai đó có thể ôm con trong những phút giây con yếu đuối nhất, có thể ngồi bên cạnh con để con có dũng cảm bước tiếp trên chặng hành trình mà con đã chọn.
Có lẽ con đã sai khi nghĩ rằng một mình vẫn ổn, những tưởng bản thân có thể tự mình vượt qua tất cả mọi khó khăn đến trong cuộc đời. Nhưng rồi đến một ngày, khi mọi cố gắng để trở nên bất thành, khi khó khăn làm mình chùn bước. Khi không còn sức để gắng gượng lúc đó mới cần một ai đó, cần một sự cứu rỗi từ sự an ủi, từ lòng tin từ lòng thương cảm.
Nhưng mẹ à! “Tình yêu” đối với con có là một món đồ xa xỉ. Dù cho con có cố gắng tìm mua thì vẫn lo sợ không giữ được nó. Tuổi trẻ của con, chưa có gì trong tay, sự nghiệp con chưa tự tin tạo dựng, lấy gì để bảo vệ và chăm chút cho nó đây?
Mọi thứ thật mơ hồ, những dòng suy nghĩ hỗn độn cùng lúc đè bẹp con như thể một kẻ hoàn toàn thất bại. Đứng dậy thì khó khăn mà vứt bỏ thì chẳng đành. Vẫn biết rằng, cuộc đời có trăm ngàn ngã rẽ, nhưng nỗi sợ về tương lai luôn thường trực trong lồng ngực. Sợ mọi cố gắng không được đền đáp, sợ phải bỏ cuộc giữa đường, sợ không thể đáp lại được những kỳ vọng của gia đình… Con thực sự sợ lắm Mẹ à!
Rồi con sẽ ổn thôi! Chỉ là hôm nay con đang chông chênh lắm, hôm nay con muốn về nhà. Con muốn ngắm thật kỹ những vết chân chim đã hằn lên đôi mắt Mẹ, con muốn nhổ hết những sợi tóc bạc trên mái đầu phong sương của Ba, con không muốn tin rằng ba mẹ đã già. Con đã từng hứa với bản thân mình rằng, sẽ phải thành công trước khi ba mẹ già đi, vậy mà khi ba mẹ đã đi hết hơn nửa đời người, con vẫn còn yêu đuối, vẫn còn loay hoay trong những quyết định sai lầm.
Con chùn bước quá!
… Không sao đâu, chỉ hôm nay thôi, cho con yếu đuối thêm một lần này nữa thôi, ngày mai con sẽ lại kiên cường. Sẽ lại mạnh mẽ và bất cần như những tháng năm trước đó. Và con vẫn tin rằng nếu con cố gắng bước những bước thật chắc trên con đường mình chọn, sẽ có người đứng đợi con, nắm tay con vượt qua mọi gian nan đến trong cuộc đời. Con sẽ mua được món đồ xa xỉ đó, sẽ bảo vệ và chăm chút nó như mẹ đã từng làm. Con hứa đấy!
Oanh Lê