Thơ ngắn hay về tình yêu đẹp & buồn
Anh yêu em nhưng không dám nói
Để bây giờ em đã có người yêu
Tình yêu đó anh không chịu bắt lấy
Để bây giờ riêng mình chịu cô đơn
Hãy nhìn người yêu mình là đẹp
Chứ đừng nhìn người đẹp mà yêu
Tôi thấy chăn chàng còn khổ hơn trâu
Chẳng thèm nói ngắn, nói dài mất công
Chỉ cần nháy mắt hư không
Thể nào hắn cũng vỡ lòng tương tư
Tương tư thì mặc tương tư
Phải mía, cóc, ổi … – tiểu thư mới cười
Em thừa biết tình anh là gian dối
Nên không thèm đáp lại tình anh
Anh quay gót quên lời anh nói
Tự vạch trần bộ mặt sở khanh
Chưa có anh, em hồn nhiên, vui vẻ
Có anh rồi, em mất vẻ thơ ngây
Chưa có anh, em thấy đời bình thản
Không biết buồn, biết giận và biết mong
Giờ có anh, em thấy đời khác hẳnĐã biết giận, biết buồn và biết mong
Biết thổn thức, suy nghĩ cả đêm thâu
Biết thấy cuộc đời này chẳng giản đơn
Sông sâu chỉ chảy một chiều
Là người quân tử chỉ yêu một người
Người ta mới biết, mới yêu lại mình
Người ta không hiểu – thành tình đơn phương
Người đi, một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn kia, đứng chửi thề
Ngồi buồn không biết viết chi
Viết lên mấy chữ li ti đỡ buồn
Chữ “Ê” ở giữa là thành chữ “YÊU”
Nhận được thư em lúc nhá nhem
Mừng mừng, tủi tủi, mở ra xem
Trong thư em viết dăm ba chữ:
“Anh ơi! Ngày mai nó lấy em”
Trên trời, tôi là vì sao lẻ
Dưới trần gian, tôi là kẻ cô đơn
Vì tôi xấu, nên tôi mặc cảm
Tự ái: Nghèo nên chẳng dám yêu ai
Luật pháp nào cấm Nam yêu Nữ?
Công lý nào cấm Nữ yêu Nam?
Em sẽ mở phiên toà xét xử
Xét vì tội: Anh cướp trái tim em
Hỡi thế gian! Ai là người giỏi Toán?
Giải dùm tôi bài toán của Tình yêu
Giải vì sao mà tôi yêu người ấy?
Chứng minh rằng người ấy cũng yêu tôi
Hỡi những cô con gái yêu kiều!
Trước khi yêu, xin hãy nhớ một điều:
Những chàng trai mà như ngôi sao sáng
Lấp lánh nhiều, nhưng sáng chẳng bao nhiêu
Là con gái, phải ngang tàng bướng bỉnh
Bước vào đời phải ngạo nghễ, kiêu sa
Nhấc chân lên, ta giẫm hết lụa là
Ngẩng cao mặt, cao coi thường con trai
Thấy anh đứng cạnh bên chuồng khỉ
Nhìn anh … giống khỉ, thế là yêu!Bước tới nhà em, bóng xế ta
Đứng chờ năm phút, bố em … ra
Lo thơ phía trước: Vài con chó
Sợ quá anh chuồn, dép … theo ma
Tối qua đi dạo lang thang
Dòm qua cửa sổ, thấy nàng ôn thi
Để nàng ngước mặt ( coi ) dung nghi thế nào?
Không ngờ nàng vẫn làm cao
Thản nhiên ngồi học, chẳng xao xuyến lòng
Chơi luôn, tớ mới chuyển “tông”
Ho gà vận hết nội công một tràng
Chợt nàng ngước mặt lên rằng:
“Tội ghê cho cái anh chàng ho lao!
Đêm hôm khuya khoắt thế sao …
… Anh đi mô rứa? Không vào nhà thương?”
Nếu biết trước mai là ngày tận thế
Anh chỉ xin là người chết đầu tiên
Để chờ em trước cửa thiên đàng
Hôn nhau lần cuối để đi vào địa ngục
Dòng tâm sự gửi lên trang giấy
Hỡi người yêu! em có biết hay không
Một phút vắng em, anh buồn biết mấy
Cả cuộc đời vô ngh** nếu vắng em
Có ai giải nghĩa được tình yêu
Hãy giải giùm tôi giải thật nhiều
Có phải tình yêu là mạo hiểm
Bước vào yêu là 1 cuộc phiêu lưu
Người con gái trái tim săt đá
Cũng 1 lần thử thách với tình yêu
Đừng vội thề sẽ yêu mãi một người
Ai dám chắc tình yêu không thay đổi
Đi chơi khuya về nhà me đánh
Nhưng tình yêu đánh thắng mẹ ơi
Ngủ đi em mai trời sẽ sáng
Quên nhau đi khi kỉ niệm không còn
Phút mây bay nhìn đời ko trở lại
Đẹp 1 lần rùi mãi mãi chia tay
Tôi đã biến tim tôi thành sỏi đá
Không ưu sầu vương vấn bóng hình ai
Nhưng tại sao đôi má lại ửng hồng
Khi nhìn thấy em kề bên hỏi chuyện
Tôi không muốn làm hoa hông rực rỡ
Đem sắc hương quyến rũ bướm ong
Tôi chỉ muốn làm hoa sim tím dại
Để giữ mãi một màu tím thủy chung
Tình yêu nào không mang nhiều cay đắng
Kỷ niệm nào nhớ mãi không nguôi
Chia tay nào không rơi nước mắt
Dĩ vãng nào không chua sót trong tim
Tôi chỉ có 1 tình yêu duy nhất
Tôi trao em bằng tất cả trái tim mình
Em không nhận là tình tôi đã chết
Tình đã trao không lấy lại bao giờ
Thác CamLy ngàn năm vẫn chảy
Tình chúng mình mãi mãi bên nhau
Mượn không gian làm đường xích đạo
Mượn thời gian chinh phục trái tim em
Trái tim em không phải là sỏi đá
Sẽ có ngày gục ngã dưới chân tôi
Rồi một ngày tất cả sẽ ra đi
Quyển sổ điển danh, từ từ khép lại
Khung trời kia sao không còn nữa
Lãng mạng ơi! hãy bay lên trời cao
Có ai biết lòng tôi buồn rười rượi
Khi trên môi vẫn luôn nở nụ cười
Có biết chăng khi tiếng cười đã dứt
Nước mắt buồn tuôn ướt vành mi
Lâm ly lưu luyến lòng lai láng
Thất thiểu thì thầm thấy thương thân
Đường đi đất đỏ đường đầy đá
Nghẹn ngào ngao ngán ngồi ngẩn ngơ
Hụt tay vớ được cuộc tình tương tư
Yêu chân thật đời cho là “ngốc”
Bởi chung tình nên chịu tiếng “ngu”
Yêu giả dối đời cho là “điểu”
Nếu bạc tình đời tặng tiếng “sở khanh”
Trên thới gian có muôn ngàn lời nói
Biết nói gì cho em hiểu lòng anh
Nói tiếng yêu sợ mộng lại không thành
Đành câm nính cho tình yêu đẹp mãi
Yêu lặng lẽ là âm thầm không nói
Là âm thầm chuốc lấy khổ đau
Nhìn người ta khe khẽ cuối đầu
Đêm năm ngủ khóc thầm bênh chăn gối
Yêu lặng lẽ là mang nhiều cay đắng
Tình đơn phương nên chua xót trong tim
Anh viết tên em trãi dài trên cát
Sóng biên vô tình cuốn nó đi xa
Buồn không em khi giây phút không còn nữa
Nghĩ về em, tất cả nghi về em
Anh mơ ước trong đêm dài vô tận
Được ôm cưng hòa hơi thở nồng nàn
Dẫu bên ngoài trời trở rét, xuân sang
Cưng vẫn ấm trong vòng tay tình ái
Anh bật khóc khi biết mình thua cuộc
Vòng tay này không giữ được tình yêu
Buồn làm sao với nỗi nhớ chắt chiu
Người yêu anh ngàn đời bên kẻ khác
14 tuổi tôi ngây thơ bé bỏng
Chỉ hoc hành rồi phá phách lung tung
15 tuổi tôi bắt đầu chập chững
Tìm vào yêu để xa lánh cô đơn
16 tuổi tôi bắt đầu mơ mộng
Mơ cụm mây lơ lửng tận chân trời
17 tuổi tôi tạ từ dĩ vãng
Học ăn chơi tạo nét phù du
18 tuổi tôi bắt đầu lãng mạng
Tập cô đơn để sống với đời
19 tuổi rồi ra sao chẳng biết
Sống thế nào và thay đổi ra sao????
Nắng Sài Gòn gọi mòn gót cũ
Bước vào đời em làm khổ ai chưa
Em ngước nhìn mây trắng đung đưa
Và không biết mình làm ai khổ
Trong trường tồn ai là người giỏi toán
Giải giùm tôi bài toán “tình yêu”
Giả sử rằng “người ấy yêu tôi”
Hãy chứng minh ” tôi cũng yêu người ấy
Anh không khóc khi loài người đã mất
Và chẵng buồn khi trái đất nổ tung
Anh chỉ khóc khi tình ta dang dở
Và chỉ buồn khi phải sống xa em
Trước khi yêu tôi đến tìm thượng đế
Để xin người giải thích nghĩa yêu đương
Sau khi yêu tôi đến tìm thượng đế
Xin chiếc bình đựng lệ đau thương
Khám tim anh xem có thủy chung không
Nếu phải chờ nhau mà hóa đá
Cũng xin chờ thử 1 lần xem
Chỉ sợ khi em thành núi tuyết
Ngàn đời chẵng thấy dấu chân anh
Khi yêu em anh viết trong nhật ký
Viết chưa song tình đã dở dang
Tình chúng mình như ly cà phê đắng
Bao nhiêu đường cũng đắng phải ko em
Thơ không hay mang nhiều kỷ niệm
Bao chuyện vui buồn xin gửi trọn vào đây
Anh là đất, muôn đời nằm yên đợi
Em là trởi, gieo rắc mãi thương đau
Dù biết vậy,anh sẵn lòng nhận lấy
Hỡi đất trời muôn kiêp đã tơ vương
Thành phố buồn khi hoàng hôn ngã bóng
Lòng tôi buồn khi vắng bóng người yêu
Thiếu hơi em anh tìm đến khói thuốc
Thiếu hương tình anh tìm đến quán cà phê
Điếu thuốc thơm bên ly cà phê đắng
Nhưng không bằng hơi ấm cũa lòng em
Nếu ai hỏi “vì sao tôi yêu màu tím”
Vì tím buốn, tím nhạt, tím cô đơn
Vì đời tôi là tất cả ưu buồn
Nên duy nhất tuôi chỉ yêu màu tím
Tôi yêu thơ như yêu người tri kỷ
Thơ dịu dàng ghi nỗi lòng của tôi
Tôi yêu thơ như yêu người trong mộng
Bởi vì người tôi đặt bút làm thơ
Xin cho tôi 1 lần quên dĩ vãng
Xin cho tôi 1 phút đễ quên nàng
Tim ngừng đập máu không còn chảy nữa
Là suốt đời tôi mãi mãi quên em
Này cô bé đừng nhìn ta khiếp sợ
Ta ngang tàn nhưng ủy mị khi yêu
Nhớ nghe em đây là lời thật chân thành
“Yêu em mãi dù ta là ác quỷ”
“Mắt em nhìn là ghét hay thương”
Khẽ nhìn tôi em vôi trả lời
“Thương hay ghét chỉ mình anh biết”
Nếu mai tôi chết bên dòng sông
Ai đấp cho tôi nắm mộ tình
Ai tiễn hồn tôi trong mắt lệ
Ai ngồi bênh mộ mãi chiều đông
Tôi yêu em không phải vì em đẹp
Hay em giàu em bít cách ăn chơi
Nét thật thà cuốn lây trái tim tôi
Trong trường tồn ai là người giỏi sử
Tìm giùm tôi lich sử của tình yêu
Tại nơi nào và không gian nào
Đã đưa nó đi vào bất diệt Trước khi yêu tôi đến tìm thượng đế Để xin người giải thích nghĩa yêu đương Sau khi yêu tôi đến tìm thượng đế Xin chiếc bình đựng lệ đau thương…
Học đi em mai làm bác sĩ Khám tim anh xem kó thủy khung không…
Nếu phải chờ nhau mà hóa đá Kũng xin chờ thử 1 lần xem Chỉ sợ khi em thành núi tuyết Ngàn đời chẵng thấy dấu chân anh…
Trong trường tồn ai là người giỏi sử Tìm giùm tôi lich sử kủa tình yêu Tại nơi nào và không gian nào Đã đưa nó đi vào bất diệt…
Khi nào trái đất ngừng quay Trái tim ngừng đập anh ngừng yêu em…
Giọt lệ sầu vương trên mí mắt Em vô tình khơi lai mối tình kâm Tinh yêu đi không bao giờ trở lại Trên đường đời khỉ kòn lại minh anh Trên trời kao vi sao kia vẫn sáng Trọn đời này anh mãi yêu mình em…
giữa một giờ thiêng tình rất đẹp rất buồn và rất rất thanh thanh may ai bán nguyệt tình ai nhỏ em ạ yêu nhau chết cũng đành.
Ta đem chôn tình yêu Rồi trồng lên bia mộ Lạy Chúa ! Thế là xong Hai đứa cùng nói khẽ…
Nhưng tình yêu vùng dậy Trách móc nhìn chúng ta Các người nói gì vậy ? Ta đang sống đây mà.
Không phải mùa thu sao có cúc Vàng ươm cả một góc chợ chiều? Không phải mùa hè sao có nắng? Cây đổ lâu rồi, gió vẫn reo…
Tính ta cùng lạ như trời đất Trái chín, hoa thơm chẳng đợi mùa Ngày nào cũng thấy đầy vơi thế Người ơi đỏ mắt những mong… chờ…
Anh có mỗi một tình yêu duy nhất Em lấy rồi anh biết gửi trao ai Số phận mình anh mãi không lùi bước Bởi vì em chỉ có một trên đời
thơ anh giờ đã cụt tìm chẳng còn một chút quanh co chỉ một điều anh xin ngỏ lời yêu
anh trôn tình anh tận đáy lòng trôn luôn kỷ niệm cùa ngày xanh trôn lời gioa ước ngày xưa ấy tiễn bức em đi để lạnh lùng
Nếu có thể sương tan vào cỏ Thì em tin cỏ sẽ rất xanh Nếu có thể em tan vào anh Thì em tin anh cũng xanh mồ cỏ.
Người về bỏ lại mình tôi Bơ vơ cô quạnh giữa nơi đô thành Người về nắng ấm gió lành Mình tôi lặng lẽ giữa vành trăng thơ.
cô bé vô tư của ta ơi đêm nay mười sáu trăng tròn rồi nhành liễu có cong làm trăng khuyết lời thương đừng nỡ để xa xôi
Em về đi, đừng nhìn lại phía sau Anh sẽ đi, vừa đi vừa huýt sáo Dẫu trái tim ngập tràn giông bão Anh đã quen vui những lúc rất buồn…
Ai gọi ? Nghe như là tiếng em Tôi vùng đứng dậy, chạy ra thềm Im đường. Im gió. Im cây cỏ Chỉ khổ lòng tôi không lặng im…
Dòng sông một bờ Nguyễn Khắc Thạch Có một dòng sông mang tên em Dòng sông anh tự đặt Xin mùa thu chiếc lá làm thuyền Có một dòng sông trôi vào lãng quên Nước trong như nước mắt Điều chưa nói mà sao thấy mất Có một dòng sông chỉ có một bờ Phía bờ kia quay mặt Dòng sông anh không qua được bao giờ… Con cò đi uống rượu đêm Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao Còn anh chả uống ngụm nào Cũng say ngây ngất ngã vào lòng em
Vẽ hình em lên cát Rồi hôn em một phát Ôi cuộc đời chua chát Toàn là đất với cát…
cho anh vay một nụ cười mai anh xin trả em mười cái hôn
Khi chưa yêu anh hãy còn là đá Đá mồ côi và đá hoang sơ Rồi em đến, tình yêu như lửa Thiêu đốt anh thành anh của bây giờ Anh tan trong em như tan trong nước Nồng nàn hơn và đằm thắm hơn lên Em lại trách sao anh không là đá Đàn ông sao lại thế, yếu mềm
em yêu anh vâng chỉ thế thôi đơn giản như ngày xưa chung lối đơn giản như hơi thơ ngày xuân em yêu anh vâng chỉ thế thôi không ân cần không lời say đắm đi bên anh khe khẽ miệt mài anh cứ trách rằng tình yêu không đủ giữ chân anh khoảng khắc xuân xanh anh cứ trách lòng em không say đắm chẳng ngọt ngào những tiếng thân thương em không thể nói những lời say đắm nhưng lòng em anh chẳng thấy sao anh trong ánh mắt là muôn ngàn nỗi nhớ là tình yêu chỉ biết đến mình anh anh ra đi không lần quay lại em một mình băng giá bởi mùa đông những cơn gió không còn là thương mến bởi xa anh gió cũng lạnh lùng mây không còn là dòng thơ lơ đãng chỉ là mây ngăn trở nỗi nhớ xa em chẳng còn là em riêng ai nữa chỉ là em bóng dáng của thời xưa và nỗi nhớ về người không trở lại chút miệt mài năm tháng đã qua đi
Trên đời này tôi chẳng tốt hơn ai Nhưng ngày xưa em yêu tôi vì thế Em tưởng tôi siêu thường như thể Trên đời này tốt nhất là tôi
Trên đời này tôi chẳng xấu hơn ai Nhưng giờ đây em không tin điều đấy Em chỉ thấy tôi sai vì vậy Trên đời này xấu nhất là tôi…
Không biết trên đời này xấu nhất có phải là mình không nhỉ??