Top 7 # Thơ Hay Khen Phụ Nữ Đẹp Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Anhngucongdong.com

Những Bài Thơ Hay Về Phụ Nữ Thông Minh, Xinh Đẹp

Những bài thơ hay tặng phụ nữ nhân ngày 8/3

Bài 1: 8 – 3

Mùng 8 tháng 3

Chúc chị em ta

Tay ôm nhiều hoa

Giỏ đựng đầy quà

Khỏi lo việc nhà

Được đi chơi xa

Ăn uống thả ga

Tiền không phải trả

Nói năng rôm rả

Cười tươi như hoa

Mùng 8 tháng 3

Chúc chị em ta

Áo quần thướt tha

Da phấn, mặt hoa

Đẹp như bức họa

Mở điện thoại ra

Ngập lời tụng ca…

Tối đến về nhà

Được chồng mát-xa

Thật là Ô… lá… la!

Bài 2: Thơ vui 8 – 3

Nếu thế giới không có đàn bà

Hàng tỉ đàn ông sẽ chết già

Ai làm đối tượng cho ông ghẹo

Khi có cô nào õng ẹo qua

Nếu thế giới không có đàn bà

Ai sẽ thay ông gánh việc nhà

Quạt nồng ấp lạnh ai chu tất

Nuôi cả đàn con cũng chẳng la

Nếu thế giới không có đàn bà

Thì các ông ở đâu mà ra

Mồng tám tháng ba ông nên nhớ

Mang tặng mỗi bà một đoá hoa.

Bài 3: Chiều vợ

Hôm nay mồng 8 tháng 3

Chị em hừng hực đi ra đi vào

Anh em trong bếp phều phào

Bây giờ em muốn anh vào hay ra

Chị em tủm tỉm xuýt xoa

Em thì chẳng thích anh ra tí nào

Anh em khí thế dâng trào

Vứt ngay chén đĩa ào ào xông vô

Mây vờn, chớp giật, hô hô

Giường nghiêng chỏng ngã anh mô cũng đừ

Bỗng nhiên trời đất tối mừ

Anh em ai cũng ngất ngư phờ phà

Chị em tức tối kêu la

Trời ơi biết thế cưới ba thằng chồng…

Bài 4: Chúc mừng ngày 8 – 3

Chúc cho phụ nữ tóc dài

Ngày càng mơ mộng như bài thơ xuân,

Chúc cho phụ nữ dài chân

Chúc cho phụ nữ giàu sang

Tranh nhau lên mạng khoe hàng hiệu luôn!

Chúc cho phụ nữ đi buôn

Làm ăn phát đạt không chuồn trốn nơ (nợ)!

Chúc cho phụ nữ làm thơ

Đầu óc ngơ ngẩn, ngẩn ngơ suốt ngày!

Chúc cho phụ nữ… ăn mày

Ra đường trúng quả gặp ngay nhà giàu!

Chúc cho phụ nữ bên Tàu

Xinh như phụ nữ và giàu như Ta!

Chúc cho phụ nữ mười ba

Được bao bọc tốt không ra… bà bầu!

Chúc cho phụ nữ đang sầu

Ngày đêm vui vẻ ở đâu cũng cười!

Chúc cho phụ nữ hơi lười

Thì chăm một chút cho người nó thon!

Chúc cho phụ nữ còn son

Nhanh nhanh hết ế có con bế bồng!

Chúc cho phụ nữ có chồng

Quan hệ chung thủy để không… no đòn!

Chúc cho phụ nữ Sài Gòn

Mãi luôn tươi trẻ như son môi hồng!

Chúc cho phụ nữ chưa chồng

Hà Nội tươi thắm như bông hoa đào!

Chúc cho phụ nữ chỗ nào

Chưa xinh thì hãy đi vào Hội ta!

Đảm bảo khi đã đi ra

Tinh thần sảng khoái ha ha cười hoài!

Chúc cho phụ nữ dài dài

24H nữa mệt nhoài nhận hoa!

Bài 5: Chồng ngoan

Em cứ ngồi ngắm hoa

Em cứ ca cứ hát

Anh sẽ lo rửa bát

Anh sẽ lo quét nhà

Anh sẽ lo giặt là

Em uống gì anh pha

Chợ gần hay chợ xa

Anh lần ra được hết

Món em ưa anh biết

Em cứ chờ mà xem

Em đánh phấn xoa kem

Anh nhặt rau vo gạo

Em ung dung đọc báo

Anh tay nấu tay xào

Anh tự làm không sao

Tà áo em tuột chỉ

Đưa anh khâu lại giùm

Nho anh mua cả chùm

Buồn mồm em cứ nếm

Bạn gái em mà đến

Cứ vô tư chuyện trò

Anh tắm cho thằng cu

Rồi anh ru nó ngủ

Màn hình bao cầu thủ

Nghe em hét “vào rồi”

Hết một ngày em ơi

Bài 6: Anh thương vợ

Ngày kia mới 8/3

Hôm nay thì cứ tà tà đi chơi

Đi chơi cho thấy cuộc đời thảnh thơi

Để rồi phải chịu tả tơi một ngày

Giặt đồ, rửa chén, nấu cơm

Một tay anh hét, một tay anh làm

Để cho nàng thấy nàng thương anh nhiều!

Bài 7: Ngày 8/3 đáng yêu

Nhìn những vẻ ngậm ngùi trong ánh mắt,

Của đoàn người chen lấn đứng mua hoa,

Thương cánh đàn ông trong đó có cả ta

Đang xớn xác chọn mua quà “kính biếu”.

Trong phút chốc “mạnh” bỗng thành ra “yếu”

Chỉ biết phục tùng mà không hiểu tại sao

Chẳng phân biệt sang hèn sướng khổ thấp cao,

Đều hỉ hả lao vào cơn vấn nạn.

Như những con suối khô oằn mình trong mùa cạn,

Chưa hết tháng 10 nhoằng cái tới tháng 3,

Nỗi khổ này thượng đế mới sinh ra

Chắc để thử chúng ta, ôi phái mạnh!!!

Ta sống mãi trong niềm kiêu hãnh,

Của ngàn năm lịch sử đứng sau lưng,

Nơi phái mạnh ta thủa ấy chưa từng:

Dọn dẹp, thổi cơm, quét nhà, đong gạo.

Nào đâu sáng thanh bình bên tờ báo,

Nhâm nhi trà ta dạo chút tin nhanh.

Đâu những đêm gió mát trăng lành,

Ta tiên tửu để dành cho họ dọn.

Đâu những trận cầu khuya ta thức trọn,

Tụ tập anh em ta cổ vũ hét hò,

Đâu những hôm ta oai vệ ra trò,

Chỉ đạo chống tay hô quét này dọn nọ,

Để đến giờ đây một mình ta lọ mọ,

Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu…?

Mong ngày xưa trở lại chắc còn lâu,

Và mãi mãi chẳng thể nào thay đổi,

Khi phái yếu họ đã thành một khối

Cũng lập ra hiệp hội, cũng liên đoàn,

Họ lập ra ngày kỉ niệm liên hoàn

Hòng bắt những anh hùng phải lao tâm khổ tứ.

Họ quên hết rằng phái ta trong quá khứ

Họ luôn phải yêu chiều thách kẹo dám ra oai

Hỡi Adam ngài có biết chăng ngài?

Khi quân tử bị chân dài khuất phục,

Khi dọn dẹp phải cười như hạnh phúc,

Khi vinh quang là lục cục chảo niêu,

Hỡi tháng 3 ngày 8 đáng yêu…

Bài 8: Yêu vợ

Chả có quà gì tặng em đây

Chỉ có tình yêu với đêm dài

Đã bao năm rồi anh vẫn thế

Đến ngày này sao lại nhớ cánh hồng xưa

Có thể người ta có món quà

Gói tình yêu thương trong gói nhỏ

Nhưng với anh – chồng em thì lại khác

Tình yêu thương lại gói trọn trong tim

Chắc chắn rồi, vợ sẽ là người luôn hiểu

Tại vì sao, chồng chả giống người ta

Ừ thế đấy! chồng là người thế đấy

Giống người ta chắc chẳng phải là Mon

Trời vừa chuyển canh sao chả thấy

Chỉ thấy trong lòng một tình yêu

Ngoài cửa sổ là bóng đêm dày đen đặc

Không lấp được ngọn lửa tình trong anh

Trọn đời yêu, ôi vợ của anh

Cùng vượt qua mọi khó khăn cuộc sống

Sống trọn đời chỉ với một tình yêu!!!!!

Bài 9: Số ông chồng 8/3

Tới rồi mồng tám tháng ba

Chị em hớn hở chờ hoa với quà

Anh em méo mặt về nhà

Đón con đi chợ cùng là nấu cơm

Chị em xực nước hoa thơm

Hét chồng: sao chẳng bơm xe cho bà

Trông nhà cho vợ chơi xa

Về nhà bừa bộn thì là biết tay

Thôi thì chịu phận không may

Một năm hai ngày ráng chịu cho qua.

Bài 10: Vui 8/3

Chúc mừng ngày 8 tháng 3

Vui lòng phụ nữ – chết quà đàn ông

Chị nào tốt số, có chồng

Ngày này thong thả vì ông đã làm

Chị nào vất vả gian nan

Ngày này thui thủi vì chàng có đâu

Nhưng mà đừng có vội rầu

Diễn đàn luôn có mày râu tặng quà.

Bài 11: Bài thơ chúc mừng 8/3 hay nhất

Tám ngày lễ tết vừa qua

Tròn dư ba tháng để mà tôn vinh

Hoa tươi quà đẹp xinh xinh

Mừng ngày Phụ nữ lung linh rạng ngời

Bao nhiêu vất vả trên đời

Thiên chức làm Mẹ tuyệt vời Nhé em

Lo lắng trằn trọc thâu đêm

Nuôi con vất vả còn thêm mẹ già

Bữa ăn chăm sóc cửa nhà

Quàng lên vai vợ dẫu là nhỏ to

Vợ mình tính lại hay lo

Chồng vô tư quá làm cho em buồn

Suốt ngày làm việc luôn luôn

Nhờ Anh tý việc anh chuồn mất tiêu

Hôm nay dùng lời mỹ miều

Quà, Hoa để nịnh lời yêu ngọt ngào

Tôn vinh một ngày đã sao

Xong rồi quên mất ai nào hiểu cho

Vất vả Em có cả kho

Mong anh san sẻ bớt cho nhẹ nhàng

Mồng 8 tháng 3 ngày Nàng

Qua đi Em nhớ ngày Chàng nghe em

(Thơ Chúc mừng 8/3 – Tác giả Nguyễn Tất Quế)

Bài thơ: Nụ hồng mùng 8/3

Sáng mùng 8/3

Em theo mẹ ra vườn

Cùng chăm cây hái trái

Dọn sạch cả lối đi

Đang say mê nhặt rác

Chợt nhìn thấy bông hoa

Em reo lên mừng rỡ

Ôi! đẹp quá mẹ ơi

Mẹ ngạc nhiên mới hỏi

Có chuyện gì thế con

Tươi cười, em khẽ đáp

Một nụ hồng mẹ ơi

Mẹ mỉm cười giây lát

Rồi mới trả lời rằng

Nụ hồng vừa thức giấc

Trong ngày 8/3

Mở tròn xoe đôi mắt

Em chợt mới nghĩ ra

Hay là con tặng mẹ

Một nụ hồng hôm nay

Gật đầu cười, mẹ bảo

Con gái mẹ thật ngoan

Ôm mẹ em khẽ nói

Yêu mẹ nhất trên đời.

Lời chúc 8/3 của bé

Nhân ngày 8/3

Bé con xin chúc mẹ

Thật mạnh khỏe, tươi vui

Chúc cô giáo của con

Luôn tràn đầy hạnh phúc

Chúc chị gái học giỏi

Lại càng thêm xinh đẹp

Bé chúc cho tất cả

Trong ngày 8/3.

Ngày 8/3 của bé

Hôm nay em đến trường

Nhưng nhìn quanh lạ quá

Sao đẹp hơn mọi ngày

Nhiều hoa tươi kẹo ngọt

Không biết là vì sao

Đang tò mò suy nghĩ

Thì nghe cô giáo bảo

Về ngày 8/3

Là một ngày đặc biệt

Ngày của mẹ của cô

Đến giờ em mới hiểu

Ngày đặc biệt hôm nay

Khi về nhà với mẹ

Em tặng mẹ nụ hôn

Nói rằng quà của mẹ

Nhân ngày 8/3.

Tặng Người

Hôm nay mồng tám tháng ba

Xin Hãy viết mấy lời ca tặng Người

Mẹ cho Ta nửa Cuộc Đời

Nửa kia thấm đượm mấy lời Mẹ ru

Chị tặng Ta cả Mùa Thu

Làm thuyền lá, thả lời Ru Ta cười

Em trao Ta tuổi đôi mươi

Má hồng thắm lại quên thời Xuân qua

Vậy Xin một nửa Chúng Ta

Đừng quên một nửa Bao La Tình Đời

Trăng tà buông xuống lả lơi

Vẫn câu thơ ấy ngàn đời Hát Ru !!!

Tình Mẹ Bên Con

Ngày 8 tháng 3 lại đến rồi.

Bồi hồi con tặng mẹ gì đây?

Chỉ có trái tim mãi đong đầy.

Tình mẹ bên con từ thuở ấy.

Đã bấy nhiêu năm, vẫn mặn nồng.

Biết kể sao hết công lao mẹ?

Đã nuôi con từ thuở ấu thơ.

Vẫn còn đây, vang lời ru của mẹ.

Che chở con, trên mọi nẻo đường.

Hương thời gian, đâu đây còn thoảng.

Chỉ mong sao,mẹ mãi còn xuân.

Để con được đưa đón ân cần.

Con chỉ mong thời gian chậm lại.

Để mãi gần, bên mẹ thân yêu.

Cùng cháu con, sống vui, sống khỏe.

Bởi bên mẹ, con mãi là trẻ thơ.

(Thơ Đặng Tuyết)

Mừng Ngày 8/3

Sắp đến mùng tám tháng ba

Chúc cho các cô các bà luôn vui

Chị em ta cũng thật tươi

Bó hoa hồng thắm tặng mọi người nha!

Chúc tất cả đẹp thêm ra

Trẻ khoẻ,duyên dáng nhìn là mến liền

Con cũng chúc người mẹ hiền

Luôn luôn khoẻ mạnh nét duyên còn hoài

Tình mẹ thật là tuyệt vời

Khắc ghi tạc dạ suốt đời ơn sâu

Cầu cho mẹ sống thật lâu

Thương lắm khi tóc bạc màu thời gian

Mẹ đã không quản gian nan

Nuôi các con lớn khôn lên từng ngày

Mẹ luôn dang rộng vòng tay

Trao tình ấm áp đong đầy thiết tha

Mẹ là tổ ấm mái nhà

Cho con tình thương bao la biển trời

Mong mẹ có nhiều niềm vui

Để mỗi ngày thấy mẹ cười thật tươi.

(Thơ Ngọc Cầm)

Những bài thơ hay về người phụ nữ hiện đại

Bài 1: Phụ nữ hôm nay

Hôm qua em đã nói rồi

Nhờ anh giúp vợ ít thôi việc nhà

Vậy mà anh vẫn la cà

Suốt đêm tới sáng phải qua gọi về

Lời anh hứa..chẳng bỏ bê

Nhớ ngày phụ nữ đã thề quan tâm

Mà sao anh cứ quây quần

Rượu chè cờ bạc..xoay vần mặc em

Giờ này anh nghĩ thử xem

Quanh năm vất vả anh đem bạc bài

Mình em lo lắng sớm mai

Thời gian đâu có..nên phai sắc hồng

Lời anh có hứa như không

Hôm nay em quyết cho chồng một phen

Việc nhà anh để mặc em

Thì anh ôm mãi làm quen cột nhà.

Thôi thôi anh biết rồi mà

Từ nay xin hứa việc nhà anh lo

Giờ xin em hãy tha cho

Chứ ôm cột mãi ..mặt mo em à

Trong nhà anh có bó hoa

Mua về sẵn đó để mà tặng em

Nhân ngày phụ nữ Việt Nam

Vợ chồng hòa thuận cùng làm cùng vui.

Lời anh nay đã hứa rồi

Chăm lo cuộc sống..Vợ ơi yêu mà.

Bài 2: Ba Người Phụ Nữ

Ngày tôi đi có ba người đưa tiễn

Cô thứ nhất đứng tựa gốc ngô đồng

Gọi với theo, đầu cô không cúi xuống:

“Anh sẽ quên em, nên em chẳng bận lòng”.

Cô thứ hai đứng bên cửa hiên nhà

Ôm trong tay một bình trà to nặng

Gọi theo tôi “Anh mau trở về nghe!”

Cô thứ ba chỉ thở dài im lặng.

Cô thứ nhất, sau ngọn đồi thứ nhất

Đã ánh bạc lên dưới áng mây hồng

Cô thứ hai cũng chẳng hề chật vật

Tôi quên ngay khi xe chạy qua truông.

Rồi tôi đi qua muôn nẻo đường xa

Thời gian trôi như cầm roi thúc giục

Nhưng lòng tôi chẳng thể nào quên được

Trong ba người – người con gái thứ ba.

Một ngày kia tôi về lại núi rừng

Cô thứ nhất chờ trong cơn giận dữ.

Cô thứ hai vẫn tốt bụng, dễ thương

Ra đón tôi với bình trà to bự.

Cô thứ ba, dù chẳng ra chào đón

Tôi chẳng thể quên sau chuyến đi xa

Rồi cứ đến từng đêm trong giấc mộng

Trong ba người – người con gái thứ ba.

Bài 3: Gái xưa – gái nay

Gái xưa ngoan ngoãn hiền lành

Gái nay thì lại tung hoành khắp nơi

Gái xưa không biết ăn chơi

Gái nay thì thích đến nơi vũ trường

Gái xưa chịu khó chịu thương

Gái nay toàn thấy đứng đường vẫy trai

Gái xưa ca, hát, múa tài

Gái nay thì biết mỗi bài kèn tây

Gái xưa rảnh rỗi trồng cây

Gái nay rảnh cái lên “phây” “shô hàng”

Gái xưa chỉ yêu một chàng

Gái nay yêu lúc hàng ngàn hàng trăm

Gái xưa cày cấy rất chăm

Gái nay chỉ thấy giỏi nằm ngủ thôi

Gái xưa đẹp chẳng son môi

Gái nay đã xấu thích bôi son hồng

Gái xưa tiết kiệm từng đồng

Gái nay cờ bạc hại chồng hại con

Gái xưa yêu lấy còn son

Gái nay chưa lấy đã con to đùng

Gái xưa tình cảm thủy chung

Gái nay thì lại vô cùng lăng nhăng.

Bài 4: Thiếu nữ xưa và nay

Thời xưa thiếu nữ dịu dàng

Công dung ngôn hạnh đàng hoàng đoan trang

Thời nay thiếu nữ thật sang

Dung nhan rực rỡ nhiều nàng mỹ nhân

Thời xưa thiếu nữ khó gần

Nói, cười ý tứ, bất thân trai cùng

Thời nay đều có điểm chung

Tự tin sánh bước vui cùng bạn trai

Thời xưa thiếu nữ chẳng sai

Nữ công gia chánh nào ai sánh bằng

Thời nay thiếu nữ nhì nhằng

Nữ công về vụng, chẳng màng học cho

Thời xưa thiếu nữ rất lo

Lời ăn tiếng nói làm cho người cười

Thời nay thiếu nữ thật tươi

Nói cười hô hố, lại lười làm sao

Ăn thì cả xoong em xào

Uống khỏi cần cốc nàng chao cả bình

Rượu, bia, chè, thuốc tinh tinh

Võ công cái thế chúng mình chiến nhau…

Các nàng hãy dừng lại mau

Đừng vì mấy ẻm làm đau giới mình

Em nào dám nói linh tinh

Đây hình ảnh thật chứng minh rõ ràng

Rất mong các chị, các nàng

Nếu không trong ảnh…chớ quàng vào thân.

Những bài thơ tặng phụ nữ nhân ngày 20/10

Bài thơ: Mẹ

Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ

Con sẽ không đợi một ngày kia

khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc

Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?

Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt

Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua

mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ

ai níu nổi thời gian?

ai níu nổi?

Con mỗi ngày một lớn lên

Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi

Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia

có người cài cho con lên áo một bông hồng

mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ

mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng

hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ

Sống tự do như một cánh chim bằng

Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái

Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?

Những bài thơ chất ngập tâm hồn

đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc

Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác

mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ

ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ

giọt nước mắt già nua không ứa nổi

ta mê mải trên bàn chân rong ruổi

mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng

Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân

mấy kẻ đi qua

mấy người dừng lại?

Sao mẹ già ở cách xa đến vậy

trái tim âu lo đã giục giã đi tìm

ta vẫn vô tình

ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay…

anh đã bao lần dừng lại trên phố quen

ngã nón đứng chào xe tang qua phố

ai mất mẹ?

sao lòng anh hoảng sợ

tiếng khóc kia bao lâu nữa

của mình?

Bài thơ này xin thắp một bình minh

trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối

bài thơ như một nụ hồng

Con cài sẵn cho tháng ngày

sẽ tới !

Bài thơ: Mật ngôn – Thơ Chu Minh khôi

Ngày xưa em với mật ngôn

Bao nhiêu vị ngọt rót giòn mùa yêu

Dịu dàng tận cõi linh phiêu

Môi như đường mía nói điều xanh non.

Bây giờ em cũng mật ngôn

Xa xôi miệng lưỡi lượn tròn hình sin

Anh mà hiểu được chết liền

Gió bay đằng gió, quàng xiên đằng lời.

Anh giờ niệm cả một đời

Mật ngôn đem thả lên trời gọi tên

Nam mô Em! Một cõi miền

Bao nhiêu gẫy nát vo viên cũng tròn.

Ngộ ra đời những mật ngôn

Núi là thuyết pháp xanh rờn cỏ cây

Ngộ ra chân lý là đây:

Em là pháp, Phật là mây cuối trời.

Bài thơ: Mẹ tôi – Tác giả: Hồng Soi

Bồng bềnh bóng mẹ trên sông

Ngâm trong giá rét ngóng trông đợi chờ

Bao năm ấp ủ ước mơ

Mong con khôn lớn bến bờ vinh quang

Cả đời gồng gánh nặng mang

Mò cua bắt ốc ao làng nuôi con

Đêm về thao thức mỏi mòn

Môi kề má ấp chỉ còn trong mơ

Vì con mẹ ở đến giờ

Tháng ngày hưu quạnh bến bờ thủy chung

Thu về thêu dệt nhớ nhung

Bóng hình của mẹ bước cùng chúng con

Biển khơi lấp lánh trăng non

Hành quân trên sóng đường mòn năm xưa

Sương đêm trên lá đong đưa

In hình bóng mẹ sớm trưa một mình

Tổ quốc nay đã yên bình

Con trai mẹ khắc bóng hình đảo xa

Biển đảo này là của ta

Quyết tâm bảo vệ nước nhà phồn vinh

Ngày về dưới ánh bình minh

Sóng yên biển lặng lung linh bến bờ

Mẹ tôi đang đợi từng giờ

Rưng rưng lệ chảy mong chờ tin con!

Bài thơ: Thương mẹ quê nhà – Thơ Nguyễn Thị Khánh Hà

Ngày Phụ nữ con thắt đau nỗi nhớ

Thương Mẹ hiền, con trăn trở nhớ mong

Nhớ những khi trở gió, Mẹ nằm trông

Con chẳng cạnh đỡ đần nâng giấc…

Mẹ vẫn bảo : Nước mắt nào chảy ngược

Con hãy lo cho cuộc sống của mình

Thương cháu con!Mẹ thầm lặng hy sinh

Ơn dưỡng dục, núi sông không bằng Mẹ…

Mang nặng đẻ đau, ân tình như trời bể

Tóc Mẹ bạc nhiều, con cũng lên bà ngoại

Vẫn mong hoài…được một lần trở lại

Bên Mẹ hiền, con làm đứa trẻ ngoan…

Ngày của Mẹ, của con và của cháu

Mong Mẹ hiền luôn mạnh khỏe, sống lâu

Vắng cháu con! Xin Mẹ chớ âu sầu

Nơi xa ấy! Cháu con luôn nhớ Mẹ !!!

Xem Sài Gòn nắng rực rỡ lung linh

Ngắm phố phường đón Ngày Hội Tôn Vinh

Mừng Phụ Nữ Việt Nam thêm khởi sắc

Em lớn lên trưởng thành nơi đất Bắc

Vẫn nhớ nhiều về xứ sở phương Nam

Nơi có anh cùng những việc đang làm

Để gắn bó tình yêu và trách nhiệm

Ở Hà Thành đang vào mùa kỷ niệm

Từng ngày đông tháng giá lạnh căm căm

Cũng qua rồi thu mơ mộng xa xăm

Mà đã đến cúc họa mi khoe dáng

Hãy vào thăm anh để em tỏa sáng

Nơi miền Đông Nam Bộ dịp tháng mười

Với áo dài hoàng yến thật xinh tươi

Cùng tin yêu rạng ngời như hoa nở

Chắc là sẽ vui mừng trong hớn hở

Vì có em đang kề cận bên anh

Bỏ những ngày thương nhớ mắt long lanh

Ta sum hợp cùng đắm say hạnh phúc

Chớ chần chờ khi đây là đang lúc

Anh đang cần hơi ấm một vòng tay

Để xuyến xao nghe thổn thức hình hài

TỪ NGƯỜI THIẾU PHỤ HÀ THÀNH YÊU QUÍ!

Bài thơ: Cô Tấm ngày nay – Thơ Phan Thu Hà

Em đẹp thế này có chết tôi không

Cái dáng hiền ngoan cho đời ngơ ngẩn

Có phải em đây…hay là cô Tấm

Mới vừa từ trong cổ tích bước ra

Đằm thắm sen hồng nét miệng như hoa

Thon búp tay ngà têm trầu cánh phượng

Vạt áo đôi tà sông Cầu sông Đuống

Nàng Tấm đây mà..bống bống bang bang

Em đã về rồi cô Tấm đảm đang

Thương cái dáng gầy nhọc nhằn mưa nắng

Xưa mái tranh nghèo chân bùn tay lấm

Chiu chắt ngọt ngào vào trái thị thơm

Xin một lần làm hoàng tử của em

Ru giấc xoan đào võng đưa kẽo kẹt

Vàng ảnh vàng anh…ơi người ngoan nết

Trời Hà nội thu nhuộm áo em xanh

Hay tại có người làm nên cổ tích

Cô Tấm ngày xưa về trong đời thực

Sao tôi ngỡ ngàng…như trong giấc mơ…

Bài thơ: Anh hãy yên lòng – Thơ Trương Túy Anh

Chiều nay gió bấc thổi về

Sương mù giăng mắc tái tê nỗi lòng

Hướng về phương Bắc em trông

Biên cương nơi ấy có chồng yêu thương

Anh đi trên mọi nẻo đường

Tuần tra biên giới đẫm sương muối dày

Lá rừng xào xạc gót giày

Đạp lên mõm đá bám đầy rêu xanh

Nhớ anh em tự dỗ dành

Đã là vợ lính phải đành hy sinh

Bao đêm thao thức một mình

Khát khao theo ánh trăng xinh thăm chàng

Tháng này lúa chín trổ vàng

Gặt xong em sẽ xuất đàn heo con

Vắng anh em nhớ mỏi mòn

Em luôn cố gắng đỡ đần mẹ cha

Thay anh chăm sóc nội già

Vẹn tròn chữ hiếu cửa nhà ấm êm

Trăng khuya rớt xuống bên thềm

Đan xong tấm áo gửi thêm anh dùng

Tình em ngọn lửa bập bùng

Sưởi anh ấm áp đi cùng tháng năm.

Bài thơ: Nhờ có em – Thơ Hồ Viết Bình

Nhờ có em, anh mộng mơ vui vẻ

Yêu cuộc đời và yêu những vần thơ

Bớt lo âu, bớt suy nghĩ vu vơ

Bởi vì em bảo anh nên như thế.

Nhờ có em anh trở nên mạnh mẽ

Biết đương đầu với những khó khăn

Bởi cuộc sống có những điều không thể

Phải sống chung, phải chấp nhận thôi anh.

Nhờ có em anh trở thành giàu có

Giàu tình thương, giàu nhân nghĩa ở đời

Biết sẻ chia lòng cảm thấy thảnh thơi

Bởi em bảo anh là người nhân hậu.

Nhờ có em thơ anh thường bay bổng

Rất đời thường không trống rỗng phiêu diêu

Và anh bảo: em thật là kỳ diệu

Cảm ơn em – Người phụ nữ Việt Nam.

Bài thơ: Người con gái Việt Nam – Thơ Lê Mỹ Hường

Người con gái Việt Nam

“Anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang”

Xứng danh tám chữ vàng

Lời Bác Hồ đã tặng.

Trong chiến tranh

Phụ nữ chấp nhận sự hy sinh thầm lặng

nén tiếng tơ lòng vì tiếng gọi quê hương

Tiễn anh lên đường

em gửi cả tuổi thanh xuân theo chiều dài đất nước

Bao năm trông đợi hoà bình, thầm một điều ước

mong anh về đoàn tụ với gia đình.

Người con gái Việt Nam trong thời bình

đảm đang, năng động, tài tình biết bao

công tư khó nhọc kể xiết bao

nụ cười vẫn toả nắng đẹp thanh tao nhẹ nhàng

Phụ nữ cũng góp phần thêm thắng lợi vẻ vang

trên bục đài vinh quang

bằng những tấm huy chương

làm rạng danh đất nước Việt Nam

sánh vai cùng bạn bè quốc tế

Hình ảnh cô gái Việt Nam sao đẹp, sao đáng yêu đến thế!

Thướt tha trong tà áo dài tô đẹp bức tranh quê

Đẹp đến nao lòng, đẹp đến say mê

Như vầng ánh dương buổi bình minh mới rạng

Hỡi cô gái Việt Nam, em là nguồn ánh sáng

Thắp cuộc đời anh qua những đêm đông

Cùng sẻ chia, vượt gian khó bão giông

Trao hạnh phúc, ươm tình ta đầy hương sắc

Cô gái Việt Nam dù ở phương Nam hay miền Bắc

Đẹp rạng ngời không chói loá kiêu sa

Trọn vẹn giỏi giang cả việc nước, việc nhà

Vẻ đẹp ấy sao bút nào tả hết

Ơi cô gái Việt Nam dịu dàng thân thiết

Tự hào về em – người con gái tôi yêu

Phụ nữ Việt Nam vẻ đẹp yêu kiều

Như hoa của đất trời muôn đời tươi sáng mãi.

Bài thơ: Nỗi buồn em tôi – Thơ Hiển Minh

Em gái ngoan !

Em nghĩ chi… mà đôi mắt xa xăm

Có phải? Mấy đêm rồi thiếu ngủ

Đôi mắt thâm quầng, đã nói lên tất cả

Em của chị ơi! Khổ gần hết cả đời người

Em lấy chồng, chưa đến tuổi hai mươi

Chưa đầy tháng, chồng vào quân ngũ

Để lại cho em… bào thai chớm nở

Con ra đời, không biết mặt cha

Cứ vậy nuôi con,chăm mẹ thay chồng

Sau bốn năm,được tin chồng tử trận

Cứ thế nuôi con, làm mẹ, làm cha

Gái một con, trông mòn con mắt

Trai trong làng,rât muốn có được em

Em được ngợi ca …đảm đang. ..chung thủy

Vợ liệt sĩ mà…an ủi nơi em

Vậy mà hôm nay, em thấy khổ thật rồi

Buồn vì… con dâu không hiểu chuyện

Căn nhà nhà xưa… còn ấm êm đâu

Chiến tranh qua rồi… nỗi đau còn đó

Lấy hết rồi…niềm vui của em tôi

Thôi ! Hãy tự lo cho mình em ạ…

Chồng em sẽ vui…khi thấy em cười

Bài thơ: Người phụ nữ Việt Nam – Thơ Phan Hoàng

Đây người phụ nữ Việt Nam

Tóc mây óng mượt, dịu dàng xinh tươi

Long lanh ánh mắt sáng ngời

Nghiêng nghiêng vành nón, nụ cười nở hoa

Xưa nay việc nước việc nhà

Hai vai gánh vác thật là đảm đang

Bác Hồ tặng “tám chữ vàng”

Biểu dương Phụ nữ Việt Nam anh hùng!

Ngày xưa Bà Triệu, Bà Trưng

Đánh quân Phương Bắc lẫy lừng võ công

Diệt thù giải phóng non sông

Chị Khai, Chị Sáu… anh hùng thời nay

Hiến dâng khối óc, bàn tay

Kinh doanh, sản xuất, cấy cày tăng gia…

Bao người phụ nữ tài hoa

Góp phần xây dựng nước nhà phồn vinh

Thủy chung, son sắt nghĩa tình

Đẹp sao Phụ nữ nước mình xưa nay!

Bài thơ: Em là con gái Việt Nam – Thơ: Bình Minh

Em là người con gái Việt Nam

Trung hậu đảm đang lại hay làm

Thời chiến em xông pha lửa đạn

Thời bình về lại em giỏi giang.

Sướng khổ buồn vui vẫn không màng

Đói nghèo nheo nhóc khổ đeo mang

Em vẫn cười vui như hoa nở

Không oán than đời kiếp hồng nhan

Bởi em là phụ nữ Việt Nam

Đức hạnh trong em mát ngọt lành

Ngày đêm chăm chút chồng con cái

Nắng dải mưa dầu không trách than

Công dung ngôn hạnh em đều có

Trả nghĩa ơn đời ai biết cho

Vượt bao gian khó đời xuôi ngược

Không quản thân đời khúc quanh co.

Những bài thơ hay ca ngợi người phụ nữ Việt Nam

BÀI THƠ: TỰ HÀO PHỤ NỮ VIỆT NAM – Tác giả: Mai Ngọc Thoan

Tự hào Phụ nữ Việt Nam

Chuyên tâm việc Nước,việc nhà đảm đang

Xứng danh với tám chữ vàng

Bác Hồ khen tặng vẻ vang rạng ngời

“Anh hùng bất khuất” bao đời

“Đảm đang” “trung hậu” đó lời Bác trao

Thật là hạnh phúc tự hào

Việt Nam ta có biết bao Anh hùng

Những người Phụ Nữ kiên trung

Mưa bom lửa đạn bão bùng xong pha

Hy sinh vì Đất nước nhà

Mỗi người đều một bông hoa dâng đời!

BÀI THƠ: CHÀO PHỤ NỮ VIỆT NAM – Tác giả: Phan Hạnh

Chào người phụ nữ Việt Nam

Thương yêu quý trọng âm thầm khắc ghi

Nhọc nhằn vất vả ngại chi

Mẹ hiền tần tảo chỉ vì con ngoan

Giữ gìn đất nước giang san

Mặt hoa da phấn giỏi giang khôn lường

Cho dù đau khổ bi thươngi

Chờ chồng hóa đá xem thường nắng mưa

Họa thi, ca hát, thêu thùa

Kinh doanh, buôn bán thi đua góp phần

Trái tim trong sáng nghĩa nhân

Hy sinh chịu đựng ân cần chăm lo

Trẻ em khuyết tật dại khờ

Cô đơn kiếp sống cậy nhờ đáng thương

Tình yêu tỏa sáng thơm hương

Hoa hồng trao tặng khiêm nhường đẹp thay

Nhìn càng đắm ngắm càng say

Bên nhau giữ vẹn thảo ngay nghĩa tình

Chúc cho phụ nữ đẹp xinh

Gieo nguồn hạnh phúc lung linh rạng ngời.

BÀI THƠ: NỮ NHI NƯỚC NAM – Tác giả: Nguyễn Học

Tự hào nhi nữ Nước Nam

Tình yêu Tổ quốc nồng nàn trong tim

Dõi theo một dải cổ kim

Biết bao gương sáng nhấn chìm ngoại xâm

Quê hương Đất Nước luôn cần

Dù Nam hay Nữ là dân nước nhà

Con dân nước Việt ở xa

Hay là trong nước chúng ta đồng lòng

Đánh cho lũ giặc xâm lăng

Không còn cái thói hung hăng lưỡi bò

Kẻ nào bán nước nhốt kho

Đem ra chém hết không cho sống cùng

Quê hương khắp nẻo thịnh hưng

Không còn thấy cảnh khật khừng lũ quan

Ngày đêm đục khoét đâu màng

Dân nghèo đói khổ, quan san giặc thù

Than ôi! Giấc ngủ ngàn thu

Tiền vàng địa vị phù du cõi trần

Sống sao cho xứng tiền nhân

Non sông Đất nước khi cần xả thân.

BÀI THƠ: PHỤ NỮ VIỆT NAM – Tác giả: Lê Phan Bách

Phụ nữ Việt Nam thật đẹp xinh

Chị em, các cháu đều lung linh

Tề gia trị Quốc tham gia cả

Đâu phải nam nhi…gánh một mình !

Phụ nữ Việt Nam thật đảm đang

Xứng danh phụ nữ “ba sẵn sàng”

Việc nước việc nhà đều gánh vác

Đi đầu nhiều việc quả hiên ngang

Phụ nữ Việt Nam rõ là oai

Văn hay võ giỏi…kém nào ai

Cưỡi voi phất cờ dựng nghiệp lớn

Nhị vị Trưng Vương…sáng danh hoài

Phụ nữ Việt Nam…đảm việc nhà

Chồng có say xin…chẳng kêu la

Quá đà các anh có… lạc bước

Cũng là phụ nữ Việt Nam mà

Phụ nữ Việt Nam…giỏi quá ha

Chăm dạy con cái rạng sơn hà

Một tay nuôi dạy do mẹ cả

Bởi vì ba còn….công tác xa

Phụ nữ Việt Nam…quả anh hùng

Trung hậu bất khuất lại kiên trung

Công – dung – ngôn – hạnh …đầy đủ cả

Phụ nữ Việt Nam…quả anh hùng !

BÀI THƠ: EM LÀ CON GÁI VIỆT NAM – Tác giả: Bình Minh

Em là người con gái Việt Nam

Trung hậu đảm đang lại hay làm

Thời chiến em xông pha lửa đạn

Thời bình về lại em giỏi giang

Sướng khổ buồn vui vẫn không màng

Đói nghèo nheo nhóc khổ đeo mang

Em vẫn cười vui như hoa nở

Không oán than đời kiếp hồng nhan

Bởi em là phụ nữ Việt Nam

Đức hạnh trong em mát ngọt lành

Ngày đêm chăm chút chồng con cái

Nắng dải mưa dầu không trách than

Công dung ngôn hạnh em đều có

Trả nghĩa ơn đời ai biết cho

Vượt bao gian khó đời xuôi ngược

Không quản thân đời khúc quanh co.

THƠ CA NGỢI PHỤ NỮ VIỆT NAM – Tác giả: Huê Đàm

Thế gian cần có mặt trời

Phụ nữ quan trọng trong đời đàn ông

Khi xưa nhờ mẹ ẳm bồng

Nuôi nấng dạy dỗ thành công với nhà

Lớn lên lập thất thành gia

Cũng người phụ nữ của ta mặn nồng

Chia sẻ gian khó cùng chồng

Phụ nữ tự nguyện không mong đáp đền

Tình nghĩa phu thê vững bền

Thuỷ chung son sắt bên nhau suốt đời

Cho dù vật đổi sao dời

Phụ nữ mãi mãi suốt đời chồng con

Miếng cơm manh áo vì con

Phụ nữ chịu cực héo hon thân gầy

Nuôi cho con được đủ đầy

Mong con khôn lớn tương lai rạng ngời

Hy sinh vì con suốt đời

Phụ nữ cao cả khắp nơi…kính chào.

BÀI THƠ: NGỢI CA VỀ PHỤ NỮ TA- Tác giả: Phan Hạnh

Đẹp thay phụ nữ Việt Nam

Đảm đang tần tảo âm thầm hy sinh

Vì con quên cả thân mình

Tấm lòng của biển lung linh rạng ngời

Tình yêu xa cách đôi nơi

Gìn lòng chung thủy tuyệt vời biết bao

Dưỡng nuôi hy vọng khát khao

Chờ chồng hóa đá chẳng nao dạ lòng

Mặc dù thân phận má hồng

Tuồi xanh dũng cảm xung phong đi đầu

Đạn bom nước độc rừng sâu

Kiên trì bám trụ dãi dầu gió sương

Vì yêu đất nước quê hương

Xứng danh nữ kiệt Trưng Vương lẫy lừng

Đời sau bất khuất anh hùng

Đảm đang trung hậu đã từng nêu gương

Việc nhà việc nước đảm đương

Thời kỳ đổi mới thương trường kém ai

Tài năng trí tuệ chung tay

Dựng xây Tổ Quốc đổi thay đẹp giàu.

Những bài thơ hay về người phụ nữ thông minh

NỮ NHI NƯỚC NAM

Tự hào nhi nữ Nước Nam

Tình yêu Tổ quốc nồng nàn trong tim

Dõi theo một dải cổ kim

Biết bao gương sáng nhấn chìm ngoại xâm

Quê hương Đất Nước luôn cần

Dù Nam hay Nữ là dân nước nhà

Con dân nước Việt ở xa

Hay là trong nước chúng ta đồng lòng

Đánh cho lũ giặc xâm lăng

Không còn cái thói hung hăng lưỡi bò

Kẻ nào bán nước nhốt kho

Đem ra chém hết không cho sống cùng

Quê hương khắp nẻo thịnh hưng

Không còn thấy cảnh khật khừng lũ quan

Ngày đêm đục khoét đâu màng

Dân nghèo đói khổ, quan san giặc thù

Than ôi! Giấc ngủ ngàn thu

Tiền vàng địa vị phù du cõi trần

Sống sao cho xứng tiền nhân

Non sông Đất nước khi cần xả thân.

PHỤ NỮ VIỆT NAM

Phụ nữ Việt Nam thật đẹp xinh

Chị em, các cháu đều lung linh

Tề gia trị Quốc tham gia cả

Đâu phải nam nhi…gánh một mình !

Phụ nữ Việt Nam thật đảm đang

Xứng danh phụ nữ “ba sẵn sàng”

Việc nước việc nhà đều gánh vác

Đi đầu nhiều việc quả hiên ngang

Phụ nữ Việt Nam rõ là oai

Văn hay võ giỏi…kém nào ai

Cưỡi voi phất cờ dựng nghiệp lớn

Nhị vị Trưng Vương…sáng danh hoài

Phụ nữ Việt Nam…đảm việc nhà

Chồng có say xin…chẳng kêu la

Quá đà các anh có… lạc bước

Cũng là phụ nữ Việt Nam mà

Phụ nữ Việt Nam…giỏi quá ha

Chăm dạy con cái rạng sơn hà

Một tay nuôi dạy do mẹ cả

Bởi vì ba còn….công tác xa

Phụ nữ Việt Nam…quả anh hùng

Trung hậu bất khuất lại kiên trung

Công – dung – ngôn – hạnh …đầy đủ cả

Phụ nữ Việt Nam…quả anh hùng !

THƠ CA NGỢI PHỤ NỮ VIỆT NAM

Thế gian cần có mặt trời

Phụ nữ quan trọng trong đời đàn ông

Khi xưa nhờ mẹ ẳm bồng

Nuôi nấng dạy dỗ thành công với nhà

Lớn lên lập thất thành gia

Cũng người phụ nữ của ta mặn nồng

Chia sẻ gian khó cùng chồng

Phụ nữ tự nguyện không mong đáp đền

Tình nghĩa phu thê vững bền

Thuỷ chung son sắt bên nhau suốt đời

Cho dù vật đổi sao dời

Phụ nữ mãi mãi suốt đời chồng con

Miếng cơm manh áo vì con

Phụ nữ chịu cực héo hon thân gầy

Nuôi cho con được đủ đầy

Mong con khôn lớn tương lai rạng ngời

Hy sinh vì con suốt đời

Phụ nữ cao cả khắp nơi…kính chào.

NGỢI CA VỀ PHỤ NỮ TA

Đẹp thay phụ nữ Việt Nam

Đảm đang tần tảo âm thầm hy sinh

Vì con quên cả thân mình

Tấm lòng của biển lung linh rạng ngời

Tình yêu xa cách đôi nơi

Gìn lòng chung thủy tuyệt vời biết bao

Dưỡng nuôi hy vọng khát khao

Chờ chồng hóa đá chẳng nao dạ lòng

Mặc dù thân phận má hồng

Tuồi xanh dũng cảm xung phong đi đầu

Đạn bom nước độc rừng sâu

Kiên trì bám trụ dãi dầu gió sương

Vì yêu đất nước quê hương

Xứng danh nữ kiệt Trưng Vương lẫy lừng

Đời sau bất khuất anh hùng

Đảm đang trung hậu đã từng nêu gương

Việc nhà việc nước đảm đương

Thời kỳ đổi mới thương trường kém ai

Tài năng trí tuệ chung tay

Dựng xây Tổ Quốc đổi thay đẹp giàu.

Người Phụ Nữ

Người phụ nữ muốn mình xinh đẹp

Luôn luôn kiêu hãnh ngẩng cao đầu

Muốn được yêu chứ không đơn độc

Muốn vui tươi chứ chẳng mãi u sầu

Muốn vòng ngọc hợp màu y phục

Muốn ai nhìn cũng thấy mê ngay

Nhưng lắm lúc ở trong đời thực

Chẳng dễ dàng như vậy, tiếc thay!

Và lắm lúc cơn mưa tầm tã

Cùng ngọn đèn leo lét canh khuya

Lại thay cho những hội vui nhộn nhịp

Má nóng bừng ánh mắt kiêu sa

Nếu đời lỡ dở dang trắc trở

Xin đừng vội vã kết tội ai

Trong chia ly, giận hờn, xích mích

Trong rủi ro, chinh chiến, thiên tai…

Không lập những kỳ công oanh liệt

Hy sinh cùng những việc nhỏ nhoi

Sống đơn côi, tóc bạc dần từng chút

Lắng nghe từng tiếng động giữa đêm dài

Với một nỗi khát khao không cưỡng nổi

Để không đập phá, căm hờn

Người phụ nữ muốn được nâng như trứng

Hứng như hoa và cười nói thông thường…

EM LÀ CON GÁI VIỆT NAM

Em là người con gái Việt Nam

Trung hậu đảm đang lại hay làm

Thời chiến em xông pha lửa đạn

Thời bình về lại em giỏi giang

Sướng khổ buồn vui vẫn không màng

Đói nghèo nheo nhóc khổ đeo mang

Em vẫn cười vui như hoa nở

Không oán than đời kiếp hồng nhan

Bởi em là phụ nữ Việt Nam

Đức hạnh trong em mát ngọt lành

Ngày đêm chăm chút chồng con cái

Nắng dải mưa dầu không trách than

Công dung ngôn hạnh em đều có

Trả nghĩa ơn đời ai biết cho

Vượt bao gian khó đời xuôi ngược

Không quản thân đời khúc quanh co.

Người Phụ Nữ Của Mùa Xuân

Người phụ nữ hơn hai ngàn năm tuổi

Vẫn thanh xuân vẫn xinh đẹp lạ kỳ

Bao kiếp người mong gõ cửa từ bi

Để từ đó không bao giờ thất vọng

Người phụ nữ đã trao ban nguồn sống

Khi sinh ra nguồn mạch của tình yêu

Tiếng xin vâng khi vừa thốt lên điều

Cả vũ trụ bỗng hoát nhiên sáng lạn

Vỡ tan nát muôn màn đêm u ám

Đón Thái Dương thật cao cả viếng thăm

Người phụ nữ sống đơn sơ lặng thầm

Nhưng vững bước theo con mình cứu khổ

Người phụ nữ luôn suy tư ghi nhớ…

Để đồng công mà cứu chuộc thế gian

Ơn vô song hồn xác phúc Thiên Đàng

Ngự thánh điện triều thần dâng tụng hát

Sắc hồng thắm cao tòa hương tỏa ngát

Qua không gian vượt tất cả thời gian

Hai ngàn năm vẹn đẹp nhánh mai vàng

Người phụ nữ của mùa xuân vĩnh cửu

Yêu nhân thế trên bước đường lữ thứ

Dang đôi tay ấp ủ mọi tâm hồn

Cho đến ngày được đến khải hoàn môn

Cùng chư thánh hưởng vinh quang hạnh phúc

Người phụ nữ xin ngàn lời cung chúc

Chắp hai tay xin mến phục thánh danh

Trong mùa xuân,mùa xuân của thế trần

Lòng thêm có một mùa xuân bất diệt.

Những bài thơ hay về phụ nữ xưa và nay

GÁI XƯA – GÁI NAY

Tác giả: Hải Toa

Gái xưa ngoan ngoãn hiền lành

Gái nay thì lại tung hoành khắp nơi

Gái xưa không biết ăn chơi

Gái nay thì thích đến nơi vũ trường

Gái xưa chịu khó chịu thương

Gái nay toàn thấy đứng đường vẫy trai

Gái xưa ca, hát, múa tài

Gái nay thì biết mỗi bài kèn tây

Gái xưa rảnh rỗi trồng cây

Gái nay rảnh cái lên “phây” “shô hàng”

Gái xưa chỉ yêu một chàng

Gái nay yêu lúc hàng ngàn hàng trăm

Gái xưa cày cấy rất chăm

Gái nay chỉ thấy giỏi nằm ngủ thôi

Gái xưa đẹp chẳng son môi

Gái nay đã xấu thích bôi son hồng

Gái xưa tiết kiệm từng đồng

Gái nay cờ bạc hại chồng hại con

Gái xưa yêu lấy còn son

Gái nay chưa lấy đã con to đùng

Gái xưa tình cảm thủy chung

Gái nay thì lại vô cùng lăng nhăng.

THIẾU NỮ XƯA VÀ NAY

Tác giả: Phong Đại

Thời xưa thiếu nữ dịu dàng

Công dung ngôn hạnh đàng hoàng đoan trang

Thời nay thiếu nữ thật sang

Dung nhan rực rỡ nhiều nàng mỹ nhân

Thời xưa thiếu nữ khó gần

Nói, cười ý tứ, bất thân trai cùng

Thời nay đều có điểm chung

Tự tin sánh bước vui cùng bạn trai

Thời xưa thiếu nữ chẳng sai

Nữ công gia chánh nào ai sánh bằng

Thời nay thiếu nữ nhì nhằng

Nữ công về vụng, chẳng màng học cho

Thời xưa thiếu nữ rất lo

Lời ăn tiếng nói làm cho người cười

Thời nay thiếu nữ thật tươi

Nói cười hô hố, lại lười làm sao

Ăn thì cả xoong em xào

Uống khỏi cần cốc nàng chao cả bình

Rượu, bia, chè, thuốc tinh tinh

Võ công cái thế chúng mình chiến nhau…

Các nàng hãy dừng lại mau

Đừng vì mấy ẻm làm đau giới mình

Em nào dám nói linh tinh

Đây hình ảnh thật chứng minh rõ ràng

Rất mong các chị, các nàng

Nếu không trong ảnh…chớ quàng vào thân.

GÁI XƯA -GÁI NAY

Thơ: Chung Mai

Gái xưa không được chen ngang

Gái nay bàn luận ngang hàng mày râu

Gái xưa chẳng dám ngẩng đầu

Gái nay bình đẳng đáp câu chuyện trò

Gái xưa quanh quẩn bếp tro

Gái nay cai quản đốt lò gạch nung

Gái xưa e ấp ngượng ngùng

Gái nay ba đảm cày tung ruộng bờ

Gái xưa cây cọc đứng chờ

Gái nay tìm đến trâu tơ cột vào …

Gái xưa đội nón quai thao

Gái nay bảo hiểm phóng ào xe ga

Gái xưa mớ bảy mớ ba

Gái nay hai mảnh khoe ra bưởi bòng

Gái xưa thắt đáy lưng ong

Gái nay mỹ viện dự phòng sửa sang

Gái xưa trân trọng ngàn vàng

Gái nay khách sạn nhà hàng nhảy vô

Gái xưa nào dám cặp bồ

Gái nay cứ việc chạy sô kiếm tiền

Gái xưa đúng mực chính chuyên

Gái nay tất cả vì tiền …bán thân

Bởi chưng trời đất xoay vần

Gái nay đâu phải chôn chân xó nhà

Chiến trường tiền tuyến xông pha

Ghé vai gánh vác Sơn Hà như trai

Công -dung- ngôn -hạnh- đa tài

“Anh hùng bất khuất “mấy ai không tường

“Đảm đang trung hậu “hiền lương

Noi gương Trưng – Triệu kiên cường oai phong

Bốn nghìn năm tiếp nối dòng

Mẹ Âu Cơ thỏa ước mong ngàn đời

Gái xưa – nay cũng vậy thôi

Con Hồng cháu Lạc rạng ngời sử xanh .

Con Gái Ba Miền

Gái Huế

Con gái Huế rất khó chơi

Ta dân Nam bộ thốt lời vũ phu

Khó chơi vì hát như ru

Nói như chim hót, bước như rắn trườn

Cộng lại thì thành văn chương

Trừ ra thì dễ bất thường động tâm

“Sơn bất tận, thuỷ bất thâm”

Lên núi Ngự mới ớn thầm sông Hương

Ta từ xưa thích du dương

Ưa trèo núi, khoái bơi xuồng lội sông

Giang hồ một phút yếu lòng

Kêu lên hai tiếng mặn nồng: Huế ơi!

Dù các em rất khó chơi

Nhưng ta cũng thử ngỏ lời bướm ong

Các cô gái Huế nghe không

Kêu thêm tiểu muội đến bồng ta đi…

Gái Bắc

Con gái Bắc rất chịu chơi

Ta dân Nam bộ ngỏ lời cầu hôn

Chịu chơi vì lắm hồi môn

Chẳng hạn răng khểnh, má tròn đồng xu

Chưa kể con mắt tiểu thư

Dáng đi công chúa, lời ru thiên thần

Ta thường dễ động lòng trần

Thấy con gái đẹp manh tâm ngó hoài

Các em mình hạc xương mai

Thấp cao vẫn nhớ, mập gầy vẫn thương

Chanh chua vẫn ngọt như đường

Nói xạo cách mấy vẫn tương tư hoài

Nhớ nhau “lồi hết vành tai

Lõm hai con mắt, lồi mười ngón chân”

Em tên Bích, Thảo, hay Dung

Hay Loan, Oanh, Yến… có lần chịu chơi

Từng yêu khi mới chào đời

Đêm nay gọi các em ơi, ta buồn

Hà Nội băm sáu phố phường

Ngó môi em hết nhớ đường về Nam…

Gái Nam

Con gái Nam rất ham chơi

Ta dân cùng xứ ngỏ lời biểu dương

Ham chơi đến lúc lên giường

Em còn xuống giọng cải lương rất… mùi

Sáng đèn nhớ lúc tối thui

Giàu sang em nhớ khoai lùi dính tro

Các em như miếng cá kho

Ngó vô thấy đã, cắn vô thấy… bà

Cắn vô xương gỡ không ra

Trừ khi trình diện ông già của em

Lên Đồng Nai, xuống Long Xuyên

Các em má lúm đồng tiền bắt ham

Chỉ người điên mới không tham

Ta tỉnh táo muốn gỡ làm vốn riêng

Kệ “đồng tiền” trắng hay đen

Ngày ta bỏ túi đợi đêm bỏ… mùng

Các em mới liếc đã… khùng

Hèn chi thi sĩ, anh hùng phải tiêu

Mỹ nhân nghĩ thiệt trớ trêu

Xưa nay danh tướng biết điều dưới “cơ”

Vòng Bến Tre, bọc Cần Thơ

Ở đâu ta cũng choán giờ cơ quan

Nước dừa em tắm thả giàn

Ta vốn đàng hoàng cũng lén rình coi

Rình coi con quạ kêu rồi

Quạ kêu “nam đáo” nữ ơi, đề phòng

Phải không Đào, Cúc, Thu, Hồng

Ta trai khác họ đem lòng nhớ thương.

Vẻ Đẹp Của Người Phụ Nữ Việt Nam Qua Bài Thơ

(Baoquangngai.vn)- Ở Việt Nam, hình ảnh người phụ nữ không chỉ xuất hiện qua những trang sử hào hùng mà còn là nguồn cảm hứng sáng tạo vô tận cho thi ca, nhạc, hoạ,… Trong tiếng nói về người phụ nữ, “bà chúa thơ Nôm” Hồ Xuân Hương có thể được xem là nhà thơ của phụ nữ.

Phần lớn những thi phẩm bà viết là viết về người phụ nữ hoặc qua đó thể hiện cách nhìn của nữ sĩ. Điều đáng nói là đến thơ Hồ Xuân Hương, nhà thơ không hóa thân vào nhân vật trữ tình nhập vai mà trực tiếp nói lên tiếng nói tố cáo xã hội phong kiến thối nát, bất công, khẳng định vẻ đẹp tự thân của người phụ nữ, đòi nữ quyền.

Bánh trôi nước là một bài thơ vịnh vật, viết theo thể thất ngôn tứ tuyệt. Vịnh về một món ăn dân gian là cái nghĩa bề nổi, tảng băng ẩn tàng dưới hình ảnh cái bánh trôi là vẻ đẹp và thân phận của người phụ nữ Việt Nam trong xã hội phong kiến. Cái tài, sự độc đáo của nữ sĩ Xuân Hương là chỉ với vài nét vẽ cơ bản nói lên đặc trưng của chiếc bánh trong khuôn khổ 28 chữ mà khơi gợi nên bao điều về người phụ nữ xưa, nhất là về vẻ đẹp của họ:

Thân em vừa trắng lại vừa tròn, Bảy nổi ba chìm với nước non. Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn, Mà em vẫn giữ tấm lòng son.

Đứng trước một người phụ nữ, ấn tượng đầu tiên của mỗi người là ở vẻ đẹp hình thức, hình thể rồi mới đến vẻ đẹp về phẩm chất, tâm hồn. Và cách nhìn của Hồ Xuân Hương cũng không nằm ngoài tâm lý, quy luật nhận thức ấy.

Câu thơ thứ nhất, với hai tính từ trắng, tròn dùng để miêu tả màu sắc và hình dáng của bánh trôi đã chuyển nghĩa, khơi gợi trí tưởng tượng của người đọc về vẻ đẹp bên ngoài của người phụ nữ. Có thể nói, mong muốn và cũng là chuẩn mực trong cách nhìn truyền thống về hình thức một người phụ nữ đẹp trước hết phải là nước da trắng: Cổ tay em trắng như ngà/ Con mắt em liếc như là dao cau…(Ca dao).

Và với Hồ Xuân Hương, đó như một nét đẹp xuyên suốt trong cách nhìn về vẻ đẹp hình thức của giới nữ trong sáng tác của tác giả (Tranh tố nữ, Vịnh cái quạt,…). Nước da trắng, nhất là trắng hồng đã nói hết được vẻ xinh xắn, tươi tắn của một người con gái. Không những thế vẻ tròn trịa của chiếc bánh còn gợi lên một vẻ đẹp hình thể tròn đầy, đầy đặn theo quan niệm thẩm mĩ truyền thống của người Việt về một vẻ đẹp viên mãn.

Vẻ trắng trẻo, nét tròn đầy ấy thật bắt mắt, thật tràn đầy sức sống, chứa đựng bao khát khao rạo rực, thể hiện cái nhìn tươi trẻ, lạc quan của nữ sĩ, và cũng là cái nhìn của nhân dân, nhất là những người dân lao động. Cũng có thể nói thêm rằng, đằng sau vẻ trắng trẻo, đầy đặn ấy còn giúp chúng ta liên tưởng đến vẻ trắng trong, phúc hậu của người phụ nữ Việt Nam, một nét đẹp tâm hồn hồn nhiên, thuần phác, mang quan niệm, cốt cách Việt.

Đến câu thơ thứ hai, ai cũng biết thông qua nói về cách luộc bánh trôi, nhất là ở việc sử dụng thành ngữ Ba chìm bảy nổi mà lại đảo câu thành ngữ cho chữ chìm nằm ở cuối, nhà thơ ngầm thể hiện sự long đong, cơ cực của người phụ nữ Việt Nam trong xã hội phong kiến.

Nhưng có lẽ ít ai thấy được rằng, đằng sau sự long đong cơ cực ấy là vẻ đẹp tần tảo, chịu thương chịu khó, đức hy sinh, nhẫn nại của người phụ nữ Việt Nam. Đây chính là nét đẹp truyền thống mà không ai có thể phủ nhận được.

Nói đến đây, bỗng nhiên ta nhớ đến hình ảnh người phụ nữ trong ca dao một mình nuôi con để chồng tham gia chiến trận: Cái cò lặn lội bờ sông/ Gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non…, hay hình ảnh bà Tú trong bài thơ Thương vợ của Tú Xương: Quanh năm buôn bán ở mom sông/ Nuôi đủ năm con với một chồng…

Ở hai câu thơ cuối, vẫn tiếp nối mạch thơ nói về số phận bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội phong kiến (cụ thể là nói đến một thân phận phụ thuộc) nhưng ý thơ tập trung vào việc khẳng định phẩm chất quý báu, vấn đề sống còn của mỗi người phụ nữ theo quan niệm đạo đức phong kiến, và cũng là vẻ đẹp truyền thống của phụ nữ Việt Nam: Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn/ Mà em vẫn giữ tấm lòng son.

Hình ảnh tấm lòng son ở đây dĩ nhiên nhà thơ không dùng với ý nghĩa tượng trưng cho tấm lòng yêu nước thương dân như trong thơ Nguyễn Trãi mà tượng trưng cho tấm lòng thuỷ chung son sắt của người phụ nữ, nhất là người vợ.

Chẳng phải từ xa xưa, đạo tam tòng tứ đức buộc người phụ nữ khi có chồng phải một mực thuỷ chung mà ngay cả trong hiện tại hay ở bất kỳ thời đại nào thì đây luôn là phẩm chất quý báu của người phụ nữ được mọi người trong xã hội coi trọng, đề cao.

Điều đáng chú ý trong hai câu thơ cuối của bài thơ là Hồ Xuân Hương đã khẳng định vẻ đẹp thuỷ chung của người phụ nữ với thái độ đầy tự tin, tự hào qua cách diễn đạt bằng cặp quan hệ từ đối lập: mặc dầu… mà. Có thể nói, dù hoàn cảnh, số phận người phụ nữ có long đong, lận đận, dù phải sống với thân phận phụ thuộc nhưng mẫu số chung vững bền ở họ là tấm lòng thuỷ chung sáng ngời.

Gần như cứ qua mỗi câu thơ, nhà thơ lại mở ra cho chúng ta thấy được một vẻ đẹp khác của người phụ nữ, mà lại rất đặc trưng cho vẻ đẹp truyền thống của phụ nữ Việt Nam. Qua hình ảnh ẩn dụ là bánh trôi nước, từng vẻ đẹp của người phụ nữ được khơi gợi thật tinh tế.

Nhìn về vẻ đẹp của người phụ nữ, Hồ Xuân Hương đã ca ngợi, khẳng định ở cả vẻ đẹp hình thức lẫn vẻ đẹp phẩm chất, tâm hồn, tạo cho độc giả có một cái nhìn về một vẻ đẹp hoàn mỹ của người phụ nữ Việt Nam. Đề cao vẻ đẹp của người phụ nữ với một thái độ khẳng định đầy tự tin chính là cốt lõi nhân văn, là bản lĩnh và cũng là phong cách thơ Hồ Xuân Hương.

Vẻ Đẹp Tâm Hồn Của Người Phụ Nữ Trong Bài Thơ “Sóng”

Vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ trong bài thơ “SÓNG” của Xuân Quỳnh

********

Sóng của Xuân Quỳnh trở thành một hiện tượng tiêu biểu trong đó tình cảm của người phụ nữ được cất giấu trong đó. Nổi tiếng là nhà thơ của tình yêu, Xuân Quỳnh không ngần ngại đem tài năng của mình đóng góp cho thi ca việt Nam. Đặc biệt, kho bài thơ Sóng ra đời, nó không chỉ giúp bày tỏ về tâm trạng, tình yêu mãnh liệt của người con gái khi yêu mà còn là khát vọng mãnh liệt của họ. Bằng nhạc điệu, bài thơ là âm điệu của một cõi lòng bị sóng khuấy động, đang rung lên đồng điệu đồng nhịp với sóng biển. Dù xuất hiện đã lâu nhưng cho tới nay mỗi khi đọc lên bài thơ vẫn để lại nhiều dấu ấn cho độc giả.

Những con sóng tiếp nỗi không chỉ là những con sóng thiên nhiên mà còn là những con sóng tình dâng lên mạnh mẽ nhưng lại có lúc cũng êm đềm và sâu thẳm. Sóng mềm mại hiền hòa nhưng cũng ồ ạt mạnh mẽ, con sóng đó là con sóng của thiên nhiên, nhưng khi đưa vào tình yêu con sóng đó là một hình ảnh ẩn dụ. Sắc điệu trữ tình của bài thơ “Sóng” được gợi lên từ hình tượng sóng.

Hình tượng này đã khơi gợi một hồn thơ phong phú, hồn nhiên, sôi nổi và thông qua đó, Xuân Quỳnh đã có một cách nói rất hay để diễn tả tâm trạng của người con gái khi đang yêu hay đang mong chờ tình yêu. Trạng thái của con  sóng cũng là tâm trạng khi yêu, là khát vọng to lớn, mạnh mẽ về một tình yêu chân thành. Hành trình của sóng từ sông ra đại dương, nó cũng dâng trào và cuồn cuộn như chính tình cảm của những cô gái đang yêu cũng nồng nàn với những nỗi nhớ, nhưng cũng có lúc nỗi nhớ nỗi khát khao ấy lại biến thành một con sóng tình, cuộn xô trong lòng họ.

“Dữ dội và dịu êm ồn ào và lặng lẽ”

“Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể”

Sóng thật mạnh mẽ, chủ động, Sóng muốn tìm tới một nơi mênh mông dạt dào, có đến nơi biển rộng trời cao sóng mới được vẫy vùng, mới thực sự tìm thấy mình trong sức sống mạnh mẽ với những khát khao to lớn. Nó sẵn sàng bỏ đi những thứ không thuộc về nó để đến với những nơi mà tiếng gọi của tình yêu ập tới. Sóng -biểu tượng của tình yêu, chính vì vậy miêu tả sóng biến hoá là cũng để nói lên cái phức tạp, đa dạng, khó hiểu của tình yêu. Cũng giống như sóng biển, tình yêu là một hiện tượng kỳ diệu của con người.

“Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ” 

Để tìm đến với tình yêu đích thực, Sóng tìm đến với biển lớn, sóng tìm đến với những nơi thuộc về nó. Con sóng tìm đến biển, đến đại dương là để tự hiểu mình. Em “khát khao” được đến bên anh, đến với một tình yêu đẹp để hiểu rõ hơn về tâm hồn em về con người đích thực của em. Những câu hỏi của “Em” dường như chỉ để nhấn mạnh “khi nào ta yêu nhau” mà thôi.

“Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau”

Đặc biệt, câu thơ “khi nào ta yêu nhau” đã diễn tả đúng nỗi niềm của những con người đang sống trong tình yêu đẹp. Tình yêu chân thành tha thiết, nhớ bồi hồi triền miên và nó không bao giờ mất đi trong những con tim đang thổn thức. Nỗi nhớ ấy day dứt, choán đầy cả không gian, thấm trong chiều sâu, bề rộng, trải trong chiều dài thời gian:

“Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được”

Thật tự nhiên và thơ mộng, con sóng nhớ bờ nên ngày đêm sóng vỗ, sóng thao thức với thời gian và đại dương. Cũng giống như bên đợi thuyền, thuyền nhớ bến, lúc nào lòng người con gái cũng bồi hồi nhớ thương:

“Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức”

Tới đây tác giả không mượn hình tượng sóng nữa mà nói luôn là “lòng em nhớ tới anh. Cả trong mơ còn thức” Tình yêu là thế, sức mạnh tình yêu lại có một ma lực tới vậy.”Còn thức” tức là lúc nào em cũng nhìn thấy rõ hình bóng anh, ánh mắt anh …. Tình yêu của người con gái thật mãnh liệt, nồng nàn. Sóng xa vời cách trở vẫn tìm được tới bờ, cũng như anh và em sẽ vượt qua mọi khó khăn để đến với nhau, để sống trong hạnh phúc trọn vẹn của lứa đôi.

“Ở ngoài kia đại dương Trăm ngàn con sóng nhỏ Con nào cũng tới bờ Dù muôn vời cách trở”

Người con gái đã bày tỏ lòng mình một cách chân thành, say đắm, thắm thiết. Chân thật và thuỷ chung là đặc tính của tình yêu:

“Dẫu xuôi về phương Bắc … Hướng về anh một phương”.

Không những thế hình ảnh sóng còn cho ta thấy “lòng hướng về một phương” của người con gái” chỉ hướng về  phương anh. Sự thủy chung son sắt của người con gái, khát vọng được sống hết mình trong một tình yêu đẹp, sắt son thuỷ chung. Con sóng đó cuối cùng lại nói hộ tác giả nỗi khát khao được sống trọn ven trong tình yêu mãi mãi không cách rời. Sóng muốn hòa mình vào biển lớn cũng giống như em muốn hòa vào anh để thành một. Tình yêu lứa đôi đẹp đẽ, nồng nàn như trăm ngàn con sóng nhỏ giữa đại dương mênh mông, muốn được hoà nhịp vào biển lớn của tình yêu cộng đồng:

“Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ” .

Qua hình tượng sóng cùng với những hình ảnh đặc trưng của nó, hình tượng “sóng” Xuân Quỳnh cho ta thấy rõ vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu. Người phụ nữ luôn muốn sống với tình yêu chân thành, thắm thiết, người phụ nữ muốn sống hết mình, sống trọn vẹn trong tình yêu đẹp. Tình yêu ấy thật nồng nàn, cuộn trào.

Qua bài thơ Sóng ta lại càng hiểu rõ hơn tâm lí tình cảm của những người đang yêu đặc biệt là người phụ nữ. Với mong muốn sống trọn ven được tan ra và hòa vào với tình yêu, tình cảm của họ thật mãnh liệt. Đọc xong bài thơ “Sóng” ta càng ngưỡng mộ hơn những con người phụ nữ Việt Nam, những con người luôn thuỷ chung, luôn sống hết mình vì một tình yêu. Một lần nữa bài thơ càng chứng tỏ tài năng của nhà thơ Xuân Quỳnh khi miêu tả chính xác những tâm tư tình cảm của những ngươi đang yêu.

**********

 

Với nhiều người, sóng nước chỉ là một hiện tượng tự nhiên của biển mà thôi. Tuy vậy, nhiều người lại cho rằng đây chính là niềm cảm hứng để họ sáng tạo nghệ thuật. Và quả thực, cũng như những vần thơ về sóng của nhà thơ Xuân Quỳnh, những tác phẩm của nhiếp ảnh gia người Úc cũng hoàn toàn thuyết phục khán giả khó tính nhất..

Sóng

(Xuân Quỳnh)

Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sóng không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể

 Sóng không hiểu nổi mình. Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ

Nỗi khát vọng tình yêu. Bồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau

Sóng bắt đầu từ gió. Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa. Khi nào ta yêu nhau?

Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Những con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương Bắc Dẫu ngược về phương Nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh – một phương

Những con sóng nhớ bờ. Ngày đêm không ngủ được. Lòng em nhớ đến anh. Cả trong mơ còn thức

Ở ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dẫu muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa

Trăm nghìn con sóng đó. Con nào chẳng tới bờ. Dẫu muôn vời cách trở?

Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Đễ ngàn năm còn vỗ…

Cũng như nhà thơ Xuân Quỳnh khi viết về Sóng, nhiếp ảnh gia người Úc Matt Burgess tìm thấy vẻ đẹp vĩnh cửu trong những con sóng. Anh đã có hơn 6 năm trời chỉ đi chụp ảnh biển, đặc biệt là những con sóng tuyệt đẹp vào buổi hoàng hôn cũng như lúc bình minh.

Sóng không hiểu nổi mình. Sóng tìm ra tận bể

Không gì đẹp hơn hình ảnh những con sóng dưới ánh sáng lấp lánh của mặt trời trong mắt nhiếp ảnh gia này.

Dữ dội và dịu êm. Ồn ào và lặng lẽ

Burgess đã tạo ra những bức ảnh sống động, đầy màu sắc và hoàn toàn chân thực khiến người xem không khỏi ngỡ ngàng.

Làm sao được tan ra. Thành trăm con sóng nhỏ. Giữa biển lớn tình yêu. Đễ ngàn năm còn vỗ

Thời điểm mà Burgess yêu thích nhất chính là lúc bình minh, khi mặt nước và ánh sáng giao hòa để tạo nên những khung cảnh đẹp.

Những con sóng nhớ bờ. Ngày đêm không ngủ được.

Những bức hình về sóng nước của nhiếp ảnh gia người Úc gây ấn tượng mạnh mẽ cho nhiều người.

Như biển kia dẫu rộng. Mây vẫn bay về xa

Một khoảnh khắc đẹp mê đắm về những con sóng dưới ống kính của Matt Burgess:

Trước muôn trùng sóng bể. Em nghĩ về anh, em. Em nghĩ về biển lớn. Từ nơi nào sóng lên?

Burgess chia sẻ rằng, mối quan hệ của nước và ánh sáng chính là thứ khiến anh yêu thích nhất.

Những con sóng nhớ bờ. Ngày đêm không ngủ được

Được chứng kiến mối tương tác tuyệt vời này chính là điều thôi thúc anh làm việc mỗi ngày.

Làm sao được tan ra. Thành trăm con sóng nhỏ. Giữa biển lớn tình yêu. Để ngàn năm còn vỗ…

Quả thực, những tông màu ấn tượng trong các bức ảnh của Burgress đã làm cho người xem phải mê mẩn và tán thưởng anh.

Như biển kia dẫu rộng. Mây vẫn bay về xa

 Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Đễ ngàn năm còn vỗ…

Hà Phương

Kim Phượng st

Cảm Nhận Vẻ Đẹp Tâm Hồn Của Người Phụ Nữ Qua Khổ 7

Cảm nhận vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ qua khổ 7, 8, 9 bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh

Xuân Quỳnh là một trong những cây bút trẻ xuất sắc nhất trưởng thành trong thời kì kháng chiến cống Mỹ cứu nước. Nhà thơ đi sâu vào khai phá sức mạnh của đời sống nội tâm, kỉ niệm tuổi thơ, tình yêu, gia đình, hiện thực đời sống và những sự kiện xã hội như một bối cảnh cho tâm trạng. Do vậy thơ Xuân Quỳnh có xu hướng hướng nội, rất tâm trạng cá nhân nhưng không phải một thứ tháp ngà, xa lạ với đời sống. Bài thơ Sóng thể hiện sâu sắc phong cách thơ ấy. Nếu ở đầu bài thơ, nữ sĩ tìm cách lí giải ngọn nguồn của tình yêu thì đến khổ thớ 7, nhà thơ trở về với những rung động vĩnh hàng của con tim, làm toát lên vẻ đẹp hồn hậu của người phụ nữ trong tình yêu hết sức nhuần nhị.

Nếu sự sống của tình yêu là nỗi nhớ và sự thuỷ chung thì để vượt qua chông gai thử thách, tình yêu lại cần đến niềm tin; niềm tin chính là đôi cánh để giúp tình yêu vượt qua “muôn vời cách trở”: Hai câu thơ đầu Xuân Quỳnh lại quay về đối diện với biển cả, nhưng lần này không phải là để chất vấn mình về nguồn gốc của sóng, gió hay cội nguồn của tình yêu nữa mà chính là để cất lên niềm tin:

“Ở ngoài kia đại dươngTrăm ngàn con sóng đó”

Hai chữ “đại dương” gợi lên sự vô cùng vô tận của biển cả mênh mông, của vũ trụ bao la. Cách nói “trăm ngàn” là ước lượng hoá, thực chất là gợi lại quy luật của tự nhiên: sóng dù “dưới lòng sâu” hay “trên mặt nước”; là “dữ dội, ồn ào” hay “dịu êm, lặng lẽ”, dù ngày hay đêm thì vẫn là những con sóng miên man, dạt dào với cuộc hành trình tìm về bến bờ quen thuộc. Hai câu thơ sau là sự khẳng định:

“Con nào chẳng tới bờDù muôn vời cách trở”

Câu thơ đầu được viết theo thể câu khẳng định: “con nào chẳng tới bờ”; câu sau như một điều kiện “dù muôn vời cách trở”. Đây là một cách viết tinh tế. Khi ta muốn khẳng định điều gì đó là chắc chắn thì ta thường khẳng định trước, nêu điều kiện sau. Điều này làm cho ý thơ bỗng trở nên đầy ắp niềm tin mãnh liệt về những con sóng, sóng dù muôn vời những khó khăn và trở ngại, dù bão tố phong ba ngăn cản cuộc hành trình thì nó vẫn một lòng một dạ hướng đến bờ, vẫn vượt qua không gian, thời gian để đến với bờ. Cũng như trong tình yêu, người phụ nữ luôn tin tưởng mình sẽ vượt qua những éo le, nghịch cảnh để đến được với người mình yêu.

Trật tự các câu thơ trong khổ thơ này, đặc biệt là hai câu thơ cuối có thể đảo vị trí cho nhau: “dù muôn vời cách trở – con nào chẳng tới bờ”; nhưng không làm mất đi kết cấu của khổ thơ, cũng như không làm mất đi nội dung của khổ thơ – cũng có nghĩa là niềm tin không bao giờ mất đi. Điều này thêm một lần Xuân Quỳnh khẳng định: với người phụ nữ khi yêu, một khi đã lấy “phương anh” làm hướng để quy về thì dù vật đổi sao dời cũng không thể nào làm em thay đổi. Có lẽ vì vậy mà trong đời thường Xuân Quỳnh luôn lấy niềm tin như cứu cánh của đời mình, chị đã bám vào niềm tin mà đứng dậy sau những đổ vỡ, lấy tin yêu vá lại trái tim đầy tổn thương của chính mình để tiếp tục “Tự hát” với đời:

Niềm tin vào tình yêu chính là sức mạnh, là động lực để con người vượt qua những nắng nôi, giông bão của cuộc đời. Trong bài “Thơ tình cuối mùa thu”, Xuân Quỳnh cũng từng hát lên những ca từ lạc quan tin yêu như thế:

“Hàng cây”, “dòng sông” phải trải qua “bão gió, thác lũ” nhưng cuối cùng thì tất cả cũng “đã qua”, “đã yên” như tình yêu của anh và em với “muôn vời cách trở” nhưng cuối cùng vẫn trọn vẹn đường yêu. Vâng! Chính niềm tin ấy trong tình yêu của Xuân Quỳnh đã đưa chị đến với đời để cho tiếng thơ đi vào cõi bất tử.

Nhà phê bình Chu Văn Sơn khi nghiên cứu về thơ Xuân Quỳnh đã có nhận định tinh tế: “Ở đó, trái tim thơ Xuân Quỳnh là cánh chuồn báo bão cứ chao đi chao về, mệt nhoài giữa biến động và yên định, bão tố và bình yên, chiến tranh và hòa bình,…”. Quả thật như thế , mới ở khổ thơ trước chị viết với tất cả niềm tin yêu vô bến bờ nhưng ở khổ thơ này lại đầy ắp những âu lo, dự cảm.

Thế giới của thời gian và không gian được Xuân Quỳnh đặt cạnh nhau trong sự tương phản và đối lập giữa cái hữu hạn (kiếp người) và cái vô hạn (thời gian và biển lớn):

“Cuộc đời” và “năm tháng”, “biển rộng” và “mây trời” và kiểu câu điều kiện “tuy -vẫn; dẫu – vẫn” kết hợp các tính từ “dài – rộng – xa” tạo nên nỗi day dứt ám ảnh. Đặt cái hữu hạn vào cái vô hạn tận của thời gian, nữ sĩ như thấy mình nhỏ bé, mong manh. Cuộc đời thì dài nhưng năm tháng vẫn cứ thế đi qua; biển dẫu rộng nhưng không níu nổi một đám mây bay về vuối chân trời; thời gian vô thuỷ vô chung mà quỹ thời gian tuổi xuân của mỗi con người lại hữu hạn. Cuộc đời tưởng là dài, nhưng trong dòng thời gian chảy trôi bất tận, giữa trời biển bao la, con người có thể chỉ là một thoáng phù vân. Với người phụ nữ, điều ám ảnh nhất vẫn là sợ sự tàn phai, tàn phai năm tháng, tàn phai của tuổi trẻ, của nhan sắc và theo đó là sự tàn phai của tình yêu.

Thế mới biết, hạnh phúc của người phụ nữ phụ thuộc rất nhiều vào hai yếu tố: nhan sắc và tình yêu. Điều đó chứng tỏ, tình yêu có sức mạnh vô biên nhưng cũng đầy mong manh bởi “lời yêu mỏng mảnh như làn khói – ai biết lòng anh có đổi thay”. Và cả chính hình ảnh “mây vẫn bay về xa” kia trong câu thơ cuối cũng đầy những ám ảnh. Phải chăng vì biết trước không có gì vĩnh viễn – “hôm nay yêu mai chắc phải xa rồi” nên anh cũng như đám mây trời phiêu du kia bay về bến bờ khác, dù vòng tay em có rộng như biển, có dài như sông cũng không thể nào níu giữ được anh trong vòng tay. Chính sự nhạy cảm và day dứt của cái tôi Xuân Quỳnh trước thời gian và kiếp người; giữa đổ vỡ và tin yêu đã làm cho hồn thơ này trở nên tha thiết mãnh liệt hơn giữa cuộc đời.

Xuân Diệu cũng đã từng rất sợ thời gian nên cứ thế mà sống cuống quýt, “vội vàng”, “giục dã”: “gấp đi em, anh rất sợ ngày mai – đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn” nên với Xuân Diệu – sống là phải hưởng thụ, chiếm lĩnh để không hoài, không phí những tháng năm của tuổi trẻ. Và với Xuân Quỳnh, những âu lo, dự cảm đã mang đến một khát vọng mãnh liệt – khát vọng được bất tử hoá tình yêu:

Mở đầu bài thơ là con sóng bỏ bờ để “tìm ra tận bể” và khổ thơ cuối cùng này như tâm nguyện đã hoàn thành của sóng. Còn em thì sao?

“Làm sao được tan raThành trăm con sóng nhỏ”

Hai chữ “làm sao” như tả hết được những trăn trở, băn khoăn, niềm mong mỏi, khát khao mãnh liệt của người phụ nữ. Hai chữ “tan ra” gợi ra nhiều cách hiểu. “Tan ra” không phải là mất đi, không phải là để vào cõi hư vô mà “tan ra” là hi sinh, là dâng hiến, là khao khát được hoá thân cái tôi cá thể vào “trăm con sóng nhỏ” để hoà mình vào “biển lớn tình yêu” để vĩnh hằng hoá, bất tử hoá tình yêu; cũng là một cách để vượt qua giới hạn mong manh của cõi người.

“Tan ra” còn là để vượt qua mọi giới hạn không gian, thời gian để trường tồn cùng tình yêu. Trong phút giây giao hoà của cảm xúc thì “tan ra” hay “tan vào nhau” đều là biểu hiện của sự hoà nhập trọn vẹn, thăng hoa. Tình yêu của lứa đôi phải chăng hạnh phúc nhất vẫn là lúc được trọn vẹn cùng những khao khát: “em yêu anh cuồng điên – yêu đến tan cả em” (Dệt tầm gai – Vi Thuỳ Linh); yêu đến nỗi mà “từng nguyên tử của em cũng thuộc về anh” (Uýt-man). Yêu và mong ước được hiến dâng và hi sinh cũng chính là khao khát được sống hết mình vì tình yêu. Có như thế tình yêu mới có thể tồn tại vĩnh hằng cùng với thời gian; có như thế tình yêu mới chiến thắng được cái hữu hạn, mong manh của đời người.

Hai câu thơ cuối khép lại đoạn thơ như lời kết cho một quan niệm tình yêu hoàn mỹ:

“Giữa biển lớn tình yêuĐể ngàn năm còn vỗ”

Ở đây, Xuân Quỳnh đã đặt “biển lớn” – không gian vô tận bên cạnh “ngàn năm” thời gian vô cùng. Ý thơ vì thế trở nên mênh mông như tình yêu nối dài vô tận. Đúng là khi hoà vào biển lớn tình yêu của nhân loại thì tình yêu của những cá thể sẽ không còn cô đơn, không còn mong manh nữa. Sự trường tồn bất tử với thời gian, không gian làm nỗi day dứt hữu hạn và những mong manh của cõi người như cũng tan biến. Ở đó chỉ còn thấy sóng vỗ bờ và “còn vỗ” là còn yêu, còn vỗ bờ là còn tồn tại. Như em còn sống thì sẽ còn yêu anh và sẽ còn yêu anh “cả khi chết đi rồi” (Xuân Quỳnh).

Bàn về sự dâng hiến và hi sinh trong tình yêu, có lẽ chúng ta cũng nên rộng mở “chân trời nghệ thuật” của bài thơ. Đặt hoàn cảnh những năm 1967 -1968 khi bài thơ ra đời, khi sân ga, giếng nước, con tàu diễn ra những “cuộc chia ly màu đỏ” – khi cả nước ào ào xông trận vì miền Nam ruột thịt thì những tình yêu lứa đôi kia cũng phải gác lại cho tình yêu lớn lao hơn – tình yêu Tổ Quốc.

Bởi vậy những chàng trai cô gái “xa nhau không hề rơi nước mắt – nước mắt dành cho ngày gặp lại”. Bởi “khi tổ quốc cần họ biết sống xa nhau”. Suy cho cùng, đó cũng là dâng hiến và hi sinh, hi sinh tình yêu cá nhân mình để tình yêu cá nhân hòa vào biển lớn tình yêu của đất nước, của trách nhiệm cao cả. Sự hiến dâng ấy cũng như tâm nguyện góp những “mùa xuân nho nhỏ” để làm nên mùa xuân lớn của dân tộc; sự hoá thân thành trăm con sóng nhỏ cũng là hoá thân cho đất nước khi “Tổ Quốc gọi tên mình”.

Thơ Xuân Quỳnh giản dị nhưng không bao giờ cũ vì nó cũng có triết lí. Đó là thứ triết lí của thi ca, thứ triết lí đôn hậu của một người phụ nữ làm thơ. Xuân Quỳnh nói chuyện tình yêu, chuyện cái chết, chuyện được, chuyện mất một cách rất giản dị mà thấu nhập và đọng mãi lòng người.