Top 9 # Viết Một Bài Thơ Về Thầy Cô Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Anhngucongdong.com

Viết Một Bài Văn Về Thầy Cô Giáo

Ngày xửa ngày xưa, trái đất tưới thắm hót ca chào mừng một cô giáo tương lai ra đời…Thiên sứ đã giao nhiệm vụ cho cô giáo ấy phải đưa những cô, cậu bé lần lượt lên đò sang bờ bên kia của kiến thức và đỉnh cao của thành đạt…. Đều đặn hằng năm cô giáo ấy lại đón rồi đưa, lại chắp thêm đôi cánh cho mấy đứa nhóc tẹo vừa ngoan vừa dễ thương và hãy còn ngây ngô khờ khạo bay vào trời xanh…

Thế đấy các bạn ạ…Thầy cô của chúng ta hàng năm đều thầm lặng đưa đò, đưa chúng ta đến đỉnh cao của thành đạt…nhưng có bao giờ khi thành đạt xong chúng ta đã quay lại thăm hỏi thầy cô chưa? Phần lưu bút ở trên là của cô giáo lớp 5 viết cho mình…bạn sẽ không biết được niềm vui của những người thầy, người cô khi thấy học trò mình thành đạt…và bạn sẽ càng không thể biết được cảm giác hạnh phúc của thầy cô khi thấy những chuyến đò đã qua sông rồi nhưng vẫn luôn nhớ đến chuyến đò năm cũ…

Vượt gió, vượt mây

Vượt ngàn đại dương

Con đến bên Người……những chuyến đò thầm lặng….

“Nhất tự vi sư… bán tự vi sư…”

Quay tới quay lui, lại một mùa 20/11 nữa về.

Từ giảng đường thênh thang bâng khuâng nhìn lại mái trường xưa… Cuộc đời em là mười hai mùa 20/11, 12 mùa mưa nắng, 12 mùa buồn vui.. còn thầy chỉ là cả đời đưa đò thầm lặng..

Em biết khóc, biết cười trước những cảnh đời biết đứng lên khi té ngã.. biết nhặt lấy cây gai trên đường để bảo vệ bàn chân những người đi sau.

Em biết thế nào là hy sinh, thế nào là cuộc sống…biết yêu gia đình và yêu quê hương…

Thầy dạy em biết quý thời gian, trọng chữ tín, biết giữ lòng trong sạch… để ngẩn cao đầu với bạn bè..

Cuộc đời thầy đưa biết bao nguời qua dòng sông tri thức..

Dòng sông vẫn cứ êm trôi… tóc thầy bạc đi, mắt thầy nheo lại nhưng vẫn luôn vững tay chèo và hết lòng vì thế hệ trẻ… bao nhiêu người khách đã sang sông ? bao nhiêu khát vọng đã vào bờ ? bao nhiêu ước mơ thành sự thực… ? Có mấy ai sang bờ biết ngoái đầu nhìn lại thầy ơi..

Xin dành riêng nơi đây để chúng em nhìn lại dòng sông xưa, nhìn lại thầy, nhìn lại chính bản thân mình. Và gởi tới thầy cô lời biết ơn trân trọng nhất.

Các Bài Thơ Viết Về Thầy Cô

Cảm nghĩ về ngày nhà giáo việt nam 20-11

Nhắc đến ngày nhà giáo việt nam là nhắc đến một ngày trọng đại, ý nghĩa nhất trong những ngày ý nghĩa. Là ngày để toàn nhân loại hướng về các thầy cô-những người lái đò âm thâm, lặng lẽ, những người ươm mầm xanh cho đất nước.

Là những học sinh đang ngồi học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, là những chủ nhân tương lai của đất nước, tập thể lớp 8C chúng em đã, đang và sẽ phấn đấu ra sức rèn luyện tài đức để trở thành những người công dân có ích cho xã hội, để không phụ lòng mong mỏi của các thầy cô, để 8C là một khóm hoa đẹp trong mái trường …………..là một khóm hoa đẹp. Điều đó được thể hiện qua từng giờ học, sự tiến bộ qua các tuần học của lớp, phấn đấu thi đua giành những bông hoa điểm 8 tươi thắm nhất dâng tặng thầy cô nhân ngày 20-11.Và hơn nữa, chúng em đang ấp ủ trong mình những ước mơ, hoài bão, đó cũng là một động lực giúp chúng em vươn lên.Với cá nhân em, em luôn có một ước mơ cháy bỏng là trở thành cô giáo để đem ánh sáng văn hoá về thắp lên những tâm hồn bé nhỏ của các em thơ tại bản làng em, tiếp bước các thầy cô dìu dắt những em nhỏ trở thành ngưòi có ích cho xã hội. ….

NGƯỜI LÁI ĐÒ

Nghe thầy đọc thơ

Em nghe thầy đọc bao ngày Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà Mái chèo nghiêng mặt sông xa Bâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưa Nghe trăng thở động tàu dừa Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời… Đêm nay thầy ở đâu rồi Nhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe …

Hoa Và Ngày 20-11

Bầu trời ngàn sao lấp lánh Lung linh ước vọng học trò Mái trường long lanh mắt sáng Ngời ngời ước vọng thầy cô…

Trường ơi, là dòng sông mát Giọt trong kiến thức loài người Cho em tắm trong sự thật Lớn dần nhân nghĩa – tinh khôi.

Trường ơi, mái nhà em đấy Tuổi thơ gởi mãi nơi này Bảng đen nở dòng chữ trắng Tay thầy vẫy ước mơ bay.

Thầy chưa từng dang tay đánh Búp hoa còn giấu trong cành Tuổi thơ cần nhiều cá tính Cho đời đủ sắc tươi xanh

Cô ơi dang đôi tay rộng Ôm em siết chặt vào lòng Để đôi mắt em ngấn lệ Long lanh hạt ngọc tình thương

Cô ơi ngọt ngào giọng nói Bây giờ đời thiếu tiếng ru Tình thương chảy trên trang giấy Vào đời rửa sạch nỗi đau

Thầy cô cùng nhau thắp sáng Niềm tin trong mắt học trò Ngàn sao giữa trời ước vọng Sáng ngời ánh mắt nên thơ.

KHO” THAY ngỡ chừng rất giản đơn mà đâu ngờ khó vậy thơ viết tặng thầy đấy sao chẳng thể mở lời

viết về 1 vòng tay thân thương luôn mở rộng thầy vượt muôn ngàn sóng đón đưa trò sang sông

hay kể 1 tấm lòng rộng sâu hơn trời biển con bao giờ hiểu hết để viết lên thành lời

con đọc bao thơ hay cũng nghe nhiều bài giảng nhưng viết thư tặng thầy sao ngập ngừng khó vậy

bài thơ này dang dở con viết suốt 1 đời như cỏ vườn mắc nợ mãi mang màu xanh thôi.

trò văn và thầy toán giá con số biến thành thơ thầy nhỉ thì trò văn có lẽ chẳng nhức đầu và thầy toán chẳg phải cầm thước kẻ khj cô trò cứ mãi ngó đi đâu

câu hỏi ấy dẫu ko la vô nghiệm đừng trách em ấp úng chẳng nên lời sao thầy cứ nghiêm như là định lí vì tất cả chỉ tương đối thầy ơi

thầy lắc đầu chắc các em quậy lắm phút lặng yên trên bục giảng thầy buồn chắc môn toán và trò văn trái dấu trò học hoài nhớ mỗi thước thầy thôi…..

Viết Về Thầy Cô Giáo Của Em

Đề bài: Viết về thầy cô giáo của em

Từ khi mở mắt chào đón cuộc đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá của cha, của mẹ. Năm tháng qua đi, những tình thương ấy nuôi nấng tôi nên người và lúc ấy, tôi tưởng rằng trong cuộc đời này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi hòa nhập với xã hội và nhất là từ khi chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc đời này, những người đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người thầy, người cô.

Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời mình để trau chuốt, dẫn dắt người học sinh từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước. Đã có ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia.” Thật đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người đưa đò” phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. Mà có ai biết được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải, “người đưa đò” phải dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi có “mưa to”, “gió lớn”. Rồi khi đã đưa được khách qua sông, ” người đưa đò” lại quay về bến bên kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn, mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, cho dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không buồn chán, bởi vì trong trái tim họ chỉ có duy nhất một khát khao – uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ hôm nay thành người.

Thầy cô không chỉ hi sinh công sức và thời gian của mình mà còn dành trọn cả tình yêu thương và sự bảo bọc cho những đứa trẻ non nớt vẫn còn bỡ ngỡ trước cái xã hội rộng lớn này. Những đứa trẻ ấy ngơ ngác nhìn ra cuộc đời với sự dẫn dắt và tình yêu thương của thầy, của cô. Vâng, thầy cô đã truyền cho tôi niềm tin và nghị lực để tôi có đủ sức mạnh và lòng tin, chạm lấy những ước mơ, khát vọng và biến chúng thành hiện thực. Thầy cô đã tận tụy, đã dồn tất cả công sức vào bài giảng, làm chúng thêm sinh động để dễ dàng ăn sâu vào tâm trí của từng học sinh. Nếu như không có lòng yêu thương dành cho học sinh của mình, thì liệu họ có tận tình, hi sinh nhiều như vậy được không? Phải, công việc hằng ngày của những người thầy, người cô xuât phát từ trái tim yêu thương của người cha, người mẹ dành cho chính đứa con ruột thịt của mình. Tình yêu ấy luôn cháy bỏng trong tim mỗi người thầy, người cô, sẵn sàng sưởi ấm những sinh linh bé nhỏ vẫn còn chập chững bước đi trên đường đời.

Cuộc sống có biết bao biến đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy người cô dành cho học dành cho học sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh trong suốt cả cuộc đời đi học. Nếu một mai tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai tôi rời khỏi sự ủ ấp của gia đình và nhà trường để tiếp tục bước đi và thử thách mình trên quãng đường còn lại, thì tôi sẽ không quên đâu! Không bao giờ quên công ơn sâu nặng và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học sinh của mình- những đứa con mà họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc đời.

Bài Dự Thi Viết Về Thầy Cô Và Mái Trường

chúng tôi gửi đến các bạn độc giả những bài dự thi viết về thầy cô và mái trường của các bạn học sinh trường THPT chuyên Lê Quý Đôn tỉnh Điện Biên

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Bài 1

Khoảng thời gian ba năm học cấp ba không phải là quá dài so với nhiều người nhưng chẳng hề ngắn. Trong thời gian ấy, có rất nhiều người chỉ biết học, chỉ mong sao cho nhanh hết cấp ba để được đi đại học, để được tự do. Còn tôi, tôi không nghĩ vậy, khoảng thời gian ấy tôi không đối với tôi là khoảng thời gian vô cùng quý báu là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời vì tôi được học tại nơi đây, được học tại mái trường THPT chuyên Lê Quý Đôn này.

Quả thật thời gian trôi qua không chờ cũng chẳng đợi một ai cả. Chớp mắt cái đã bay vèo hết ba năm nhiều lúc thể nào tin được rằng mình bây giờ đã già đầu nhất trường rồi. Còn nhớ mãi ấn tượng đầu tiên về trường của tôi là khi thấy các anh chị thi đỗ vào trường thì vô cùng ngưỡng mộ. Ngày ấy cứ mỗi lần bố mẹ cho lên Điện Biên chơi là lại đi vòng qua cổng trường, lúc ấy hai bên con dốc cao thoai thoải của trường còn có hai hàng cây xanh tỏa bóng mát cho học sinh đi học mỗi buổi chiều mùa hè oi bức nhìn xa hơn một chút là cái biển cũ kĩ sơn màu xanh làm nổi bật lên dòng chữ trắng “Trường THPT chuyên Lê Quý Đôn tỉnh Điện Biên” ở đằng sau cánh cổng trường như hiện hữu bao điều bí mật kì thú chờ đợi tôi khám phá. Và đó cũng là động lực để tôi ước được bước chân vào học mái trường này. Và rồi tôi cùng đỗ mặc dù số điểm vào trường của tôi không cao như các bạn khác. Ngày biết điểm những cảm xúc trong tôi như được vỡ òa. Niềm hạnh phúc xen lẫn tự hào và háo hức về một tương lai mới, môi trường mới, một cuộc sống tự lập xa gia đình của một cô bé 15 tuổi xâm chiếm hết tâm hồn tôi. Lúc đó tôi muốn hét lên cho cả thế giới biết “TÔI ĐỖ RỒI!!!” cái ước mơ mà tôi ấp ủ bao lâu cũng thành hiện thực rồi. Tôi bước vào trường ngày đầu tiên vào một buổi sáng mùa hạ tầm tháng 7 do trường có lịch học vào sớm hơn các trường khác. Mặc dù hôm ấy trời không lạnh nhưng chân tay tôi cứ run hết cả lên, có lẽ là vì quá hồi hộp. Khi ấy những sợi nắng len lỏi qua các tán cây như nhuộm một màu tươi sáng hân hoan đón chào những tân học sinh mới bỡ ngỡ bước vào cổng trường. Không thể không kể đến con dốc với độ nghiêng 45 độ đã đốn gục khá nhiều sức lực của tôi. Khép nép trong màu áo trắng, tôi cảm giác mình như trưởng thành lên và thấy tự hào khi đeo trên mình phù hiệu của trường, phải rồi tôi đang lớn dần. Khó có thể nào quên được những ngày đầu tiên bước vào lớp mới, phải dần làm quen với một sự thay đổi thực sự khi phải rời xa những gì đã quá quen thuộc đến nỗi như một phần của cuộc sống. và nó đối với tôi nó còn khó hơn gấp bội lần, vì tôi là một con người thích sống khép kín và gần như là khó có thể giao tiếp với những người bạn mới. Nhưng con người ai cùng phải thay đổi, phải thích nghi với cuộc sống này. Dần dần tôi cũng đã có thể làm quen được gần hết các bạn trong lớp. Ba mươi sáu con người mỗi người một vẻ, nhưng chúng tôi là một tập thể, chúng tôi luôn đoàn kết và gạt bỏ những cái tôi của mình. Những người bạn là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trong con đường học tập. Nhưng để nói tôi của ngày hôm nay một con người trưởng thành hơn rất nhiều thì thầy cố mới là những người có công rất lớn, thầy cô như là những người cha người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Nếu nói thầy cô là những người lái đò đưa học sinh qua sông, thì thầy cô giáo trường tôi là những người lái đò tận tâm. Ngôi trường của tôi không đồ sộ như các ngôi trường ở những thành phố lớp nhưng đối với tôi nó đặc biệt nhất. Đối với tôi nó còn quý giá hơn hàng vạn viên kim cương, bởi hàng ngày tôi đến nơi đây để biết thêm học hỏi thêm bao điều mới mẻ, tôi cảm nhận được thêm tinh thần yêu nước to lớn của dân tộc thấm đượm qua những áng văn qua nhưng vần thơ cô giảng tôi hiểu hơn nhữngrang sử hào hùng những chiến công kì tích của cha ông để bảo vệ đất và tôi còn được đưa đến với những vùng đất mới với bao điều lí thú về thiên nhiên, về phong tục và truyền thống lâu đời của con người ở đó qua các bài giảng của thầy cô đã thức khuya dậy sớm để chuẩn bị cho chúng tôi. Ngoài ra chúng tôi còn được khám phá những tính chất định lý toán học, vật lý, hóa học lạ lẫm và thú vị. có được tất cả những điều ấy là nhờ công lao của những người thầy cô giáo đã thầm lặng ngày ngày truyền đạt cho chúng tôi. Thầy cô dạy cho chúng tôi những đức tính tốt đẹp những đạo lý để làm người, thầy cô luôn luôn quan tâm đến chúng tôi, trăn trở vì những khuyết điểm mà chúng tôi vấp phải. Và những người thầy người cô những con người luôn tận tụy suốt những năm tháng ấy đã dìu dắt tôi đến bên bến bờ tri thức. không chỉ vậy, tình yêu mang tên “THPT chuyên LQĐ” còn được tạo nên qua những kỉ niệm qua những khung bậc cảm xúc cảu ngày khai giảng, ngày lễ 20/11… tôi yêu hàng cây lộc vừng luôn nở hoa vào lúc giao mùa từ xuân sang hạ, nó như tô điểm thêm cho mái trường này càng lung linh rực rỡ. Tôi yêu những giờ ra chơi tất cả ào ra sân tập thể dục như điệu như đàn ong vỡ tổ, đứa nào đứa nấy háo hức tập vui vẻ nở nụ cười, và cả những có tổ chức lễ khai giảng các dịp lễ lớn. các bạn nữ tung bay trong tà áo dài thướt tha của tuổi mới lớn vui tươi hớn hở chào mừng những ngày lễ. Tôi yêu lắm sân trường này mỗi khoảng nền đất, mỗi chiếc ghế dá đều in dánh dấu những kỉ niệm đẹp về mỗi lần chơi đùa nói chuyện rôm rả với lũ bạn. Nhớ lắm những kỉ niệm buồn vui những lúc sát cánh bên nhau những lúc vượt qua khó khăn trong học tập và những tình yêu “chớm nở” những rung động đầu đời những cảm xúc ngây ngô, vụng dại tuổi mộng mơ, tình yêu thời “cắp sách”. Nó thật đẹp !

Và bạn ơi, tôi biết mỗi ai trong chúng ta ai cũng đã từng có một thời học sinh hồn nhiên với bao kỉ niệm như thế! Tôi cũng vậy, tôi có một thời học sinh vô cùng vui vẻ, ý nghĩa. Một thời học sinh không bao giờ quên với những lần quên không làm bài tập bị thầy cô phạt. Thời gian thì cứ trôi, trôi mãi chẳng chờ đợi một ai, khoảng thời gian ba năm trôi qua nhanh như chớp mắt và rồi mỗi chúng ta cũng sẽ đến lúc nói lời tạm biệt mái trường nơi đây để đến với những cuộc sống mới, môi trường học mới nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ quên những ngày tháng tràn ngập kỉ niệm đẹp đẽ này. Dù có đi đâu thì ngôi trường này vẫn chiếm trọn vị trí cao nhất trong tôi – Ngôi trường THPT chuyên Lê Quý Đôn thân yêu !

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Bài 2

Người lái đò Một đời người – một dòng sông… Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ, “Muốn qua sông phải lụy đò” Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa …

Tháng năm dầu dãi nắng mưa Con đò trí thức thầy đưa bao người Qua sông gửi lại nụ cười Tình yêu xin tặng người thầy kính thương

Con đò mộc – mái đầu sương Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày, Khúc sông ấy vẫn còn đây Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…

Có lẽ khoảng thời gian này là lúc chúng ta -lớp lớp lứa học trò đang hướng về một ngày mà tôi cho đó là ngày đặc biệt nhất của những “người lái đò ” đó là ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11.Nhưng có lẽ với tôi ,có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi ,khóa học sinh 2014-2017 được tham dự lễ kỉ niện này ,quan trọng hơn cả là được ngồi cầm bút viết và bắt đầu nhìn lại cả một quãng thời gian gắn bó với biết bao kỉ niệm đẹp với thầy cô cũng như mái trường -Trường THPT Chuyên Lê Qúy Đôn .

Trong giây phút xúc động này, tôi nhìn lại chặng đường mà tất cả chúng ta đang và chuẩn bị đi qua, đó là gần ba năm học tại trường THPT chuyên Lê Qúy Đôn, tôi không khỏi bồi hồi và dạt dào khi nhớ lại những kỉ niệm của chúng ta đã dành cho nhau cũng như những tình cảm mà thầy cô dành cho chúng ta. Đã hơn 2 năm, khoảng thời gian không dài với một đời người, nhưng đủ để lưu giữ nhưng kỉ niệm tốt đẹp về bạn bè, thầy cô và mái trường …Vào lúc này đây tôi cảm thấy thật tiếc , tôi tiếc vì không còn nhiều thời gian ở lại mái trường yêu dấu này, cũng như giây phút chúng tôi chia tay nhau và chia tay thầy cô sắp đến…Tôi muốn viết để nói lên cảm xúc lúc này nhưng không dễ , bởi có quá nhiều kỉ niệm biết viết sao cho đủ đây , viết sao cho thỏa những suy nghĩ lúc này đây . Tự dưng thấy nhớ, nhớ thầy cô ,bạn bè quá .Làm sao để nói hết được tình cảm mà thầy cô trong ngôi trường này đã “nuôi dưỡng” chúng tôi như những đứa con gia đình như thế nào… Tôi lo sợ mất đi một điều gì đó đã quá quen thuộc trong suốt gần 3 năm học , hằng ngày được các thầy cô giảng bài , được học ,được rèn cả kỹ năng sống . Sợ phải chia tay những đứa bạn vẫn ngày ngày cùng mình học tập và lô đùa cùng nhau, và nhất là phải xa đứa bạn cùng bàn… và tôi sợ nhất là khi mình mất phương hướng mà không có cô ở bên khuyên bảo và an ủi.

Mái trường này-ngôi nhà thứ 2 của tôi , nơi mà có khi tôi yêu hơn cả nhà ,đó là nơi tôi ngồi học ngày ngày, nơi luôn có những đứa bạn sẵn sàng giúp đỡ , quan tâm tôi, tôi yêu tất cả mọi thứ và quan trọng hơn tôi đã yêu cô, cô giáo dạy tôi học,nhất là cô giáo chủ nhiệm của tôi ,cô Trần Hương Giang .Cô dạy tôi trưởng thành ,dạy cách làm người để sống tốt sống đẹp… Nhiều lúc tôi chỉ muốn nói với cô rằng: ” Cô ơi cô thật tuyệt “. Khi em vấp ngã, khi em thất bại luôn có cô ở bên, luôn có cô mở rộng vòng tay đón em về như đứa con lạc đàn . Nếu như không có cô em cảm giác như đã mất đi một người yêu mình, một người hiểu , quan tâm mình … và lo sợ rằng cô sẽ quên em khi em rời xa mái trường này cô à! … Cô ơi, em quý và yêu cô nhiều lắm và em chỉ muốn dừng lại mãi khoảng thời gian này để được ở bên cô và được cô dạy dỗ, được cô quan tâm mãi thôi!.

Và nỗi nhớ thì không thể đo được ít hay nhiều ,tình cảm cũng vậy sẽ không kết thúc. Hiện tại hay tương lai thì hình ảnh thầy cô bạn bè mái trường sẽ mãi trong trái tim . Nỗi nhớ theo thời gian sẽ ngày một đong đầy, những gì thầy cô và chúng em dành cho nhau sẽ còn mãi và luôn là những hoài niệm tươi đẹp trong quá khứ.

Xa mái trường này, mỗi người một ngả, mỗi người sẽ có cho mình lối đi riêng, cái gì cũng riêng… nhưng em biết rằng các thầy cô vẫn luôn ở đây, luôn in ấn hình ảnh của chúng em ở trong trái tim và ngay cả khi lúc chúng em đã rời xa mái trường yêu dấu này, vẫn mỉm cười chào đón chúng em khi chúng em quay lại … Bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ. Nhưng vẫn xin cảm ơn mái trường này đã cho em gặp được những người thầy,người cô tận tâm và tận tụy như vậy, những người bạn tốt và những bài học sẽ chẳng bao giờ quên được . Đặc biệt là với lớp chuyên Văn của tôi xin gửi lời chúc tốt nhất đến cô chủ nhiệm lớp -cô Trần Hương Giang .Chính cô đã nâng đỡ thay vì là người cô người dẫn dắt, cô đã thay cả phần là người bạn , một người bạn có thể am hiểu và quan tâm chúng tôi, … xin cảm ơn tất cả và em cũng như các bạn sẽ luôn nhớ mãi nơi đây – trường THPT chuyên Lê Qúy Đôn , nơi đã chắp cánh cho tâm hồn em và dẫn lối em thực hiện ước mơ !

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Bài 3

Thời cắp sách tới trường là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Ngày bé, cứ ngỡ chỉ có bố, có mẹ là yêu thương ta hết mực. Đến tuổi đi học, ta nhận ra còn có những người cha, người mẹ của hơn 35 đứa con đang đến tuổi ẩm ương. Họ từng bước dạy ta nên người, dạy kiến thức, dạy cuộc sống, dạy ta biết ta phải làm gì trong cuộc đời khó khăn này. Cô Hương Giang – giáo viên chủ nhiệm tôi 3 năm học ấy đã cho tôi biết được những điều quý giá ấy.

Cô còn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những người bất hạnh. Biết cảm thông, biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách,từng bài văn.

Tôi luôn cảm thấy mình may mắn vì được làm học sinh của cô trong suốt những tháng năm cấp ba. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà đám học sinh chuyên văn lớp tôi được nhận. Tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ được bên cô, bên lớp.

Không chỉ cô Giang, mà tất cả thầy cô , họ đều là những điều đẹp nhất làm nên tuổi học trò, làm nên một thời áo trắng tinh khôi đáng nhớ.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Bài 4

Mái trường hai tiếng thân thương mà bao nhiều cảm xúc.Cấp 3 ngắn lắm,trôi nhanh lắm và giờ đây thì tôi cũng là học sinh năm cuối.Ngỡ vừa mới bước vào trường tôi thấy thời gian trôi nhanh quá.Vừa quen lớp,quen bạn,quen thầy,..mà giờ lại là lúc tôi lại phải sắp xa lìa nó.Những hàng ghế đá nơi sắc đỏ của hoa lộc vừng thường rơi xuống,..rồi sẽ đến một ngày tôi không còn được nhìn thấy nó nữa.Thời gian như càng làm tôi muốn khóa chặt lại trong mình những hình ảnh về ngôi trường.Dù chỉ là 3 năm thôi nhưng để lại trong tôi cả bầu cảm xúc một cái rung động,một cái bồi hồi,một cái da diết,một cái tự hào và một cái thân thương.

Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngại ngần,e dè và có chút sợ sệt khi mới bước tới trường.Tôi vẫn ghi lại trong mình hình ảnh những người bạn xa lạ khi chúng tôi mới làm quen nhau. Tôi dường như thấy chút xao xuyến khi nhớ về giây phút ấy. Giây phút từ xa lạ hóa thân chúng tôi được nghe những nội quy của nhà trường tôi đã đôi lần nhăn mặt mình lại ” Sao nghiêm khắc quá vậy?”. Nhưng chính cái nghiêm khắc ấy tôi càng trở nên nề nếp hơn trong các giờ học và hoạt động của nhà trường,tôi dường như được rèn giũa đạo đức nhiều hơn.Và chính bởi vậy tôi thấy mình trưởng thành hơn và có ý thức hơn trong cách sống của mình.Đôi lần tôi cũng thấy sức học căng thăng lắm,nặng lắm,..nhưng người tôi thấy vất vả hơn đó chính là những người thầy, người cô. Cái tuổi nhiều lo toan, bộn bề mà các thầy vẫn hăng say,tận tụy với những học trò mới lớn.Tình cảm yêu thương đó là cả một bầu nhiệt huyết với nghề,với cả một thế hệ tương lai để dẫn dắt từng ngày không quản nhọc nhằn,khó khăn.Những bài học của thầy,cô dạy không chỉ là kiến thức trong sách vở mà còn là cả kiến thức xã hội: kĩ năng sống,cách ứng xử giao tiếp, lối sống,….

Sắp phải xa rời lớp,xa rời bàn học,..tôi mới biết trân trọng những điều đơn giản hàng ngày ấy.Tôi tranh thủ kịp ghi lại những bức ảnh ngắn về trường.Có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi được ngồi trong buổi khai giảng nữa, rồi sẽ không được tham gia những hoạt động của nhà trường nữa và cũng sẽ chẳng được ngồi nghe bài giảng của các thầy,cô. Nên tôi bồi hồi lắm khoảnh khắc cuối cùng ấy và lo lắng cái cảm giác phải xa nó mãi.Thời gian không còn dài nữa để tôi có thể cảm nhận hết vẻ đẹp ở trường nhưng tôi sẽ không thể quên nó.Nơi đã nuôi dưỡng những ước mơ,khát vọng trong tôi.Tuy nhiên,dù có những cảm xúc lẫn lội của một học trò cuối cấp nhưng cũng phải kìm lại để dành thời gian trú tâm cho việc ôn thi đại học.Thời gian gấp rút dần cho việc ôn luyện.Bằng những sự quan tâm của nhà trường trong việc ôn luyện,những hoạt động ngoại khóa,những chương trình câu lạc bộ,..dường như càng tiếp thêm động lực cho việc học tập trở nên hiệu quả hơn.Và như vậy mỗi học trò chúng tôi càng nhận rõ được những gì cần phải nỗ lực.

20-11 cũng sắp tới rồi,ngậm ngùi gửi lời cuối cùng tri ân cho những người cha,người mẹ những người âm thầm nơi miền đất vẻ vang lịch sử hào hùng.Những người đã và đang nỗi lực vì những thế hệ học sinh.Bụi phấn rồi sẽ cũng như mái tóc bạc người thầy nên tôi quý lắm cái chữ thầy dạy.Ngày chúng con xa rời nơi đây,tôi hy vọng rằng các thầy các cô vẫn luôn giữ trong mình cái ngọn lửa truyền thống vẻ vang của trường Lê để truyền tiếp cho những thế hệ tiếp theo.Ngày bên thầy,cô cũng không còn được lâu.Ngàn lời chúc gửi tới trường tới các thầy cô với quyết tâm dỗ đại học.Để xứng đáng với tất cả sự quan tâm mà nhà trường đã dành cho,đặc biệt là những người thầy,người cô.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Bài 5

Người ta vẫn nói : ” Đời học sinh thì cấp ba vẫn là vui nhất “, niềm vui đó với tôi sắp khép lại. Và có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên những ký ức, những kỷ niệm khi được học tập dưới mái trường THPT chuyên Lê Quý Đôn thân yêu này.

Cũng lâu lắm rồi, cái cảm giác của lần đầu tiên đặt chân vào trường với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, vui có, hồi hộp có, lo sợ cũng có … Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát cũng đã ba năm học, sẽ không còn cái cảm giác bỡ ngỡ của học sinh lớp 10, cảm giác ” sắp trở thành tướng, thành giặc ” của lớp 11. Là học sinh lớp 12 – cái lớp bị gọi là ” già nhất ” trong trường, tôi đã có những kỷ niệm, những câu chuyện mà có lẽ nó sẽ đi theo tôi suốt cuộc đời.

Khoác trên mình chiếc áo đồng phục trường THPT chuyên Lê Quý Đôn, tôi cũng có những tự hào của riêng mình, tự hào vì đây là ngôi trường chuyên có nền nếp tốt, với đột ngũ giáo viên tận tình và vô cùng chu đáo với học sinh cũng như những ấn tượng khó phai mà dù bao lâu đi chăng nữa tôi mãi luôn khắc ghi.

Nhớ ngày nào đó khi lần đầu tiên bước chân vào trường đã được nghe danh của những thầy cô “nổi tiếng” nghiêm khắc : Cô Hà dạy Hóa, cô Phương dạy Toán,… Sẽ nhớ lắm cái cảm giác mỗi lần đi học muộn, chỉ cần nhìn thấy thầy Tuấn ( làm ở bên Đoàn trường ) là không khỏi run sợ mặc dù đã tự nhủ nhiều lần : ” Là con gái chắc thầy không bắt làm gì nặng nhọc đâu ” nhưng sao vẫn sợ đến lạ lùng. Cũng sẽ nhớ mãi thầy Lê Hồng Phong – Hiệu trưởng nhà trường, với tác phong luôn giản dị, gần gũi nhưng rất nghiêm khắc với học trò, thầy đã mang lại nhiều đổi mới tích cực cho nhà trường trong thời gian qua. Tôi cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh thầy luôn luôn quan tâm, lo lắng, động viên, khích lệ học sinh mỗi khi có kì thi hay dịp gì quan trọng.

Được học tập tại lớp 12C5 chính là niềm vinh dự của tôi nói riêng và cả tập thể lớp nói chung. Ba năm học đã trôi qua, giờ đây chỉ còn lại những kỉ niệm, câu chuyện nhớ mãi không quên, tôi đã hiểu được những tình thương, sự quan tâm mà thầy cô dành cho chúng tôi. Cũng biết nhiều lúc chúng tôi chưa thực sự nghe lời làm thầy cô phải buồn lòng, chúng tôi cũng biết những lời trách mắng của thầy cô là muốn tốt cho chúng tôi. Nhưng là học sinh, có mấy ai mà không có sự hiếu động, tinh nghịch của tuổi “nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò”?

Người đầu tiên mà tôi muốn gửi lời cảm ơn đó chính là cô Phương dạy Toán. Có lẽ cô là giáo viên nghiêm khắc nhất trong tất cả các thầy cô dạy chúng tôi. Vì là lớp chuyên Văn nên các môn tự nhiên chúng tôi đều không học được tốt, đôi khi còn lơ là, chểnh mảng. Cô nghiêm khắc dạy những kiến thức cơ bản nhất để chúng tôi có nền tảng bước vào kì kiểm tra hay học kì đạt điểm số tốt. Nghiêm khắc là vậy nhưng cô luôn luôn quan tâm, tận tình dạy chúng tôi những kiến thức Toán học ” khó nhằn”. Nhờ vậy, môn Toán không còn là rào cản của những lo âu, sợ hãi với chúng tôi nữa. Ban đầu tôi không có ấn tượng gì đối với cô, lớp tôi cũng vậy. Cô biết, cô vẫn quan tâm, vẫn dạy hết sức nhiệt tình với chúng tôi. Thời gian thấm thoát trôi qua, tôi đã hiểu rõ tình cảm đặc biệt của cô dành cho chúng tôi.

Cô giáo thứ hai mà tôi muốn gửi lời cảm ơn đó chính là cô Hồng dạy Sử.Cô rất thẳng tính, nhanh nhẹn, ăn mặc vô cùng giản dị. Năm học lớp 10 cô đã nói với tôi vào đội tuyển Sử nhưng tôi đã từ chối thẳng thắn. Năm học lớp 11, cô giáo chủ nhiệm và gia đình khuyên tôi nên vào đội tuyển Sử vì lối văn của tôi hợp với phong Sử hơn. Tôi đã suy nghĩ kĩ và gặp cô. Nhờ cuộc nói chuyện đó, tôi đã theo Sử ba năm học. Cái cảm giác sợ sệt ở buổi học đầu tiên làm tôi gần như nhục chí. Cũng nhờ cô mà tôi vượt qua được và là người có kiến thức Lịch Sử gọi là kha khá của lớp. Ba năm học trôi qua thật nhanh, đâu còn những bài giảng Lịch sử của cô, đâu còn tiếng nói mà không biết bao giờ mới gặp lại,…

Không chỉ thầy cô dạy Toán, Sử, tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến cô Vi – dạy Địa, cô Hòa – dạy Sinh, cô Hà – dạy GDCD, thầy Hoàng -dạy Thể dục,… những người đã trực tiếp giảng dạy, luôn ân cần và truyền đến cho chúng tôi nguồn tri thức và tinh thần hăng say học tập từ khi chúng tôi mới bước những bước chân đầu tiên vào ngôi trường thân yêu này.

Và lúc này đây, người cô mà tôi muốn gửi lời cảm ơn, lời tri ân sâu sắc nhất chính là cô giáo chủ nhiệm của lớp – Cô giáo Trần Thị Hương Giang.

Thời gian trôi qua thật nhanh phải không ? Mới ngày nào bắt đầu nhận lớp, cũng chính là lần đầu tiên gặp cô. Ấn tượng của tôi về cô lúc ấy là một người cô giản dị, nói chuyện từ tốn. Còn bây giờ, cô đã nghiêm khắc hơn, cô đùa với chúng tôi ” vì là đàn anh đàn chị, đã quá thân thuộc với trường nên bây giờ định làm tướng, làm giặc hả? ” Cô là người rất tâm lí, thường xuyên tâm sự với chúng tôi, vì lớp toàn là con gái nên cô nói gì chúng tôi đều hiểu cả.

Còn nhớ những ngày đầu khi mới bước vào trường, mọi thứ đối với tôi thực sự quá xa lạ, bạn bè mới, thầy cô mới, trường lớp mới , bấy nhiêu đó thôi cũng đã làm cho tôi bỡ ngỡ và thu mình lại khỏi tập thể. Khi cô bước vào lớp, nhìn từng nét bút, dáng đi của cô đặc biệt là nụ cười thân thiện của cô, tôi cảm nhận được tình thương, lòng nhiệt huyết của cô đối với học sinh. Ngày học cấp hai tôi học Văn cũng bình thường lắm, không có gì nổi trội so với các bạn trong lớp, nhưng khi đứng trên ngưỡng cửa cấp 3 được học tập và rèn luyện dưới sự giảng dạy của cô tôi đã tiến bộ nhiều hơn, kết quả tôi trong suốt quá trình hai năm học là điểm Văn khá cao. Cô còn khuyên tôi vào đội tuyển Sử vì cô nhận rõ lối viết của tôi hợp với Sử hơn. Lớp học thì đông học sinh nhưng trong quá trình giảng dạy cô vẫn luôn để tâm và khơi dậy trong con niềm say mê đối với văn học.

Là giáo viên dạy Văn , ngoài những tác phẩm văn thơ cô còn mang đến cho tôi nhiều bài học làm người quý giá, những thử thách của cuộc sống, cách đối nhân xử thế mà cô tích lũy đều được rồi truyền đạt lại cho thế hệ học sinh từ khóa này sang khóa khác. Ai đó đã từng nói rằng ” tuổi học trò cũng như người thợ đang xây nền móng cho tòa nhà” . Chúng tôi cũng như bao đứa trẻ kia, vô tư đùa nghịch để đôi khi làm vỡ những viên gạch của cuộc đời mình. Chúng tôi đâu biết sau lưng mình là bóng dáng cô theo năm tháng mong mỏi từng bước trưởng thành để đến khi nhận ra chợt bâng khuâng nuối tiếc. Nhớ những lời căn dặn, những cái vỗ vai hay cả những lời răn đe nghiêm khắc của cô mỗi khi chúng tôi mắc lỗi. Nhìn vào sâu trong đôi ấy, một chút buồn, một chút lo lắng, thất vọng nhưng cô không trách mắng, quát tháo mà ngược lại cô còn động viên, chỉ ra sai lầm trong mỗi việc làm để rút kinh nghiệm lần sau. Mỗi lần như thế chúng tôi thấy ân hận vô cùng, làm phụ lòng cô, làm cô phải suy nghĩ vì cái tuổi nông nổi của chúng tôi. Nhớ lại những hình ảnh cười nói thắm thiết, chân tình giữa cô và trò, nhớ lại những kỉ niệm đầy ắp tiếng cười chúng tôi cảm thấy ” mắc nợ ” với cô. Sau những lần như vậy, kiến thức và kĩ năng sống của chúng tôi giờ đây được bồi đắp phần nào. Cuộc sống gian nan thử thách, chông chênh đang chờ ở phía trước. Giờ đây tôi và những người bạn đã lớn, đã có đủ dũng cảm để đứng dậy nếu vấp ngã, sẽ tự chùi nước mắt nếu có thất bại để cô được thấy những học trò của cô thực sự mạnh mẽ và bản lĩnh.

Mây vẫn bay sau những cơn giông bão, thời gian vẫn nhẹ nhàng trôi đi trong vô hình. Chỉ có công ơn cô là không bao giờ đếm được, cô đã chắp cánh cho bao thế hệ học sinh vào đời. tôi cũng may mắn là một trong số đó được cô chuẩn bị cho một hành trang tri thức để bước vào cuộc sống, tự do quyết định cho tương lai. Cô và con đã sát cánh bên nhau hai mùa phượng nở rồi đấy ! Mùa phượng nở năm nay cô trò ta sẽ lại xa chúng tôi sẽ phải xa cô, xa mái trường THPT chuyên Lê Quý Đôn thân yêu, xa bạn bè, xa cả những gì thân thuộc đối với con trong suốt ba năm học cấp 3. Thời gian không còn nhiều, tôi sẽ học tập thật tốt, sẽ đạt giải cao trong kì thi học sinh giỏi và xa hơn nữa là kì thi đại học sắp tới quyết định tương lai của tôi.

Cám ơn cô – người mẹ thứ hai của con!