Top 8 # Xem Truyện Cổ Tích Công Chúa Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Anhngucongdong.com

Truyện Cổ Tích Công Chúa Ếch

Ngày xửa ngày xưa, có một vị quốc vương già. Ngài có ba người con trai. Ba chàng hoàng tử đều rất khôi ngô tuấn tú. Họ còn rất giỏi cưỡi ngựa, săn bắn, đặc biệt là bắn cung, cho dù chim có bay cao bay xa đến thế nào, họ cũng bắn trúng.

Một hôm, quốc vương gọi ba người con đến và nói rằng: “Các con yêu quý, bây giờ cha đã già rồi, các con cũng đã khôn lớn, cha rất muốn tìm vợ cho các con.” “Thưa phụ vương, cha muốn chúng con kết hôn cùng ai ạ?” Ba người con hỏi. “Các con ơi, mỗi người hãy cầm một mũi tên, đến đồng cỏ và bắn tên, mũi tên rơi xuống nơi nào, các con hãy đến nơi đó tìm vợ.” Quốc vương nói.

Nghe lời cha nói, ba hoàng tử cầm cung tên bước đến đồng cỏ. Hoàng tử cả bắn mũi tên rơi về phía Đông và lấy con gái của một gia đình quý tộc. Hoàng tử hai bắn mũi tên về phía Nam và lấy con gái của một thương nhân. Hoàng tử út đành bắn mũi tên về phía Tây, vì phía Bắc là hoàng cung của họ rồi, nhưng mũi tên vừa bắn ra, chẳng biết bay đi đâu, tìm mãi mà không thấy. Cuối cùng, hoàng tử út cũng tìm thấy mũi tên trong một đầm nước, nhưng điều kì lạ thay là một con ếch xanh đang ngậm chặt mũi tên của chàng. Chẳng còn cách nào khác, hoàng tử út đành phải ôm con ếch trở về nhà.

Thực ra, ếch xanh chính là công chúa nước láng giềng, vì quá nghịch ngợm nên vua cha của nàng đã hạ lệnh cho một bà tiên tốt bụng dạy dỗ nàng. Không ngờ, công chúa rất thích biến thành ếch xanh nên đã bảo bà tiên biến mình thành ếch xanh. Lúc này, hoàng tử út là người vui mừng nhất. Và từ đó hoàng tử út cùng công chúa ếch xanh cùng nhau sống hạnh phúc.

Truyện: Cổ Tích Của Công Chúa Nhỏ

Một buổi chiều thu nắng vàng dìu dịu.Tiếng người ồn ào bốn phía như đang vây lấy tôi.

Kéo một vali lớn chất đầy quần áo, có chút học theo bộ dạng siêu sao vi hành đeo lên một cái kính râm to bản che gần hết cả khuôn mặt, áo khoác mỏng dài đến đầu gối, tôi một mình lẻ loi lách qua đám người đi ra khỏi sân bay. Thành phố sau bốn năm vẫn chẳng có gì thay đổi lắm, chỉ là các tòa nhà cao tầng dường như mọc lên nhiều hơn, đường phố như đông đúc hơn và những cảm xúc trong tôi đã hoàn toàn đổi khác.

Bốn năm trước, tôi một mình mang theo đau khổ cùng với sự ghét bỏ của mối tình đầu bay qua Pháp, chọn lấy một tỉnh nhỏ yên bình mà nghĩ rằng sẽ sống hết phần đời còn lại ở đó. Sau một quãng thời gian dài chìm đắm trong cảm giác mệt mỏi trống rỗng, một buổi sớm mai ngọt ngào, nhìn ra dải nắng trải dài xuống cánh đồng hoa oải hương đẹp đẽ, tôi chợt giật mình nhận ra bốn năm bất tri bất giác đã trôi qua không một dấu vết.

Có quá nhiều thứ tôi đã bỏ lỡ, có quá nhiều điều tôi đã quên mất đi.

Nỗi đau khổ vốn bám lấy tôi từng ngày đột nhiên tan biến vào hư vô hết cả, tôi nhận ra đã tới lúc mình nên trở về rồi, trở về quê hương nơi vẫn còn có rất nhiều người đang chờ đợi tôi. Những người vốn dĩ yêu thương tôi nhất vậy mà chỉ vì những suy nghĩ ngu ngốc bồng bột của chính tôi đã khiến cho họ cũng phải đau khổ.

Giây phút bước chân ra khỏi sân bay, mọi thứ vẫn y hệt như trong trí nhớ tựa như đã rất xa xôi trước đây của tôi, thật đẹp đẽ…

Nắng và gió lướt tới, đem nụ cười thản nhiên của tôi trải đều ra, cẩn thận lấp đầy từng khoảng trống một trong kí ức…

– Mẹ ơi!

Loảng xoảng.

Mẹ tôi trượt tay đánh rơi khay hoa quả đang bê xuống đất. Chiếc khay kim loại chạm xuống sàn đá phát ra âm thanh chói tai vậy mà bà vẫn không hề có chút phản ứng nào, chỉ đứng đó và chăm chăm nhìn vào tôi. Kinh ngạc, vui mừng, không thể tin được tràn ngập trong đôi mắt bà. Ánh mắt đó khiến sống mũi tôi tự nhiên chua xót.

– Mẹ ơi con về rồi đây…

– Được… được lắm…

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ luống cuống. Khóe mắt đã đỏ hoe nhưng bà vẫn nghiến răng nói ra những lời cứng rắn:

– Cô còn biết về cái nhà này sao? Cô còn cần hai ông bà già này nữa sao?

Nói xong thật sự không nhịn được nữa, bà che miệng bật khóc. Tôi chạy lên ôm lấy bà rồi cũng òa khóc theo.

– Mẹ, mẹ ơi…

– Đồ bất hiếu, cô trốn đi đâu mấy năm trời… cô không định để tôi sống nữa hay sao… cô muốn tôi uất ức mà chết đi mới vui phải không…

– Con xin lỗi… con xin lỗi mẹ… con biết lỗi rồi… Từ nay về sau, con sẽ không đi đâu nữa cả… mẹ ơi…

Hai mẹ con ôm nhau khóc mù mịt. Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên từ bên ngoài vọng vào một giọng nói.

– Aii, sao lại có tiếng khóc thế này? Đã xảy ra chuyện gì thế hả bà nó?

Lời vừa dứt, một bóng người xuất hiện ngay ở cửa.Tôi quay đầu nhìn lại.Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi với gương mặt sắc bén nghiêm nghị đó không ai khác chính là bố tôi. Hai hàng lông mày đang nhăn lại đầy lo lắng của ông khi nhìn thấy tôi thì chợt sững lại, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, ông đứng lặng ở đó nhất thời không kịp phản ứng.

– Ông vào đây mà xem… đứa con gái bất hiếu của ông về rồi đây này!

Mẹ tôi ngẩng đầu lên nhìn ông. Tôi cũng gạt nước mắt, mỉm cười gọi:

– Bố…

Chiếc cặp tài liệu trên tay bố rơi xuống, ông vội vàng tiến lên phía trước ôm lấy tôi giọng hơi run run:

– Về là tốt rồi… Về là tốt rồi…

Người đàn ông nghiêm nghị đó vậy mà lại đỏ hoe hai khóe mắt. Trong lòng tôi khổ sở, gắng gượng nhe răng ra cười trêu chọc ông:

– Ngài chủ tịch vĩ đại của con, ngài không thể học theo mẹ mà khóc đâu nha. Thật sự rất mất hình tượng đó!

– Con bé này…

Tôi vuốt mũi, hớn hở ôm lấy bố mẹ rồi bắt đầu hứng chịu vòng tra khảo tới tấp của hai người suốt từ lúc đó cho tới tận khi bữa tối kết thúc.

Lăn xuống giường quấn lấy cái chăn, cho dù bây giờ tôi đã mệt mỏi đến độ không muốn nhúc nhích nữa nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái. Cuối cùng cũng không cần mỗi đêm đều phải một mình đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo giống như bị giam cầm trước đây nữa. Giờ tôi đã có nhà, có bố, có mẹ, có sự yêu thương của cả hai người… à mà không, vốn dĩ từ trước đến giờ tôi luôn có tất cả, chỉ là tôi đã không nhận ra mà thôi.

Bốn năm trời dài dằng dặc, cô đơn, rất nhiều đêm tôi chỉ biết thu người vào trong một góc phòng mà khóc. Nơi đất khách quê người, không quen biết ai, khó chịu, buồn bực, mệt mỏi, đau khổ, tổn thương giống như một cơn ác mộng dài vây lấy tôi không tha. Nếu chẳng phải vì chút lòng tự trọng cuối cùng còn sót lại thì tôi đã mặc kệ tất cả mà chạy về từ rất lâu rồi.

Cũng không thể trách tại sao khi thấy tôi trở về bố mẹ tôi lại kích động như vậy. Tôi là con một, đứa con hiếm muộn duy nhất của họ, từ nhỏ đến lớn, họ luôn đối với tôi thương yêu có thừa, chỉ hận không thể thay tôi gánh hết mọi đau đớn khổ cực… vậy mà chỉ vì bị tổn thương tình cảm, đứa con họ thương yêu nhất này lại chạy đến một nơi xa xôi cách họ cả ngàn dặm, thậm chí còn có thể không bao giờ quay trở về nữa, bảo họ không đau đớn khổ sở sao được?

Vốn mẹ tôi cũng một mực đòi đi theo tôi sang bên đó, nhưng bà bị huyết áp thấp, có lần suýt chút nữa đã xảy ra chuyện trên máy bay nên không thể đi được. Còn bố tôi thì lại càng khó khăn, là người điều hành cả một tập đoàn lớn, cho dù có muốn đến thế nào đi nữa ông cũng không thể đến thăm tôi thường xuyên được, huống gì khi ấy, vì hổ thẹn, tôi luôn trốn tránh tất cả mọi người. Vậy nên tính ra thì đã rất lâu rồi tôi mới gặp lại bố mẹ.

Thật đúng là ngu ngốc.

Rõ ràng đã có tất cả nhưng lại không hề biết trân trọng. Lê Uyển Khanh, mày còn tiếp tục u mê như vậy nữa thì thật đúng là nên lập tức đi đầu thai lại đi thôi…

Tôi càng suy nghĩ càng cảm thấy đầu óc mơ hồ, cuối cùng thì ngủ quên mất từ lúc nào không hay…

Cửa phòng hơi hé ra. Người phụ nữ nhẹ nhàng đi đến trước giường, thấy người trên giường đang lộn xộn quấn lấy chăn ngủ rất say, ánh mắt bà không hề che giấu yêu thương khe khẽ vén lại góc chăn. Sau đó quay đầu cùng người đàn ông phía sau đi ra khỏi phòng.

– Anh nghĩ lần này con bé nói về hẳn là thật chứ?

– Ừ có lẽ là thật. Anh thấy con bé đã chín chắn hơn rất nhiều rồi, cũng dịu dàng và thu liễm hơn nhiều nữa…

– Dịu dàng gì chứ…- Giọng người phụ nữ có chút nức nở- Trước kia tính tình nó luôn rạng rỡ hoạt bát, lúc nào cũng tươi cười vô tư vô lự. Bây giờ thì sao? Tuy con bé cười nhưng ánh mắt của nó không còn sáng rỡ như trước nữa! Nó thay đổi, nhưng là đã phải chịu bao nhiêu tổn thương mới thành ra thế này chứ? Em thà rằng nó mãi mãi là đứa nhỏ không lớn lên của chúng ta mà được vui vẻ còn hơn là để nó trưởng thành nhưng trưởng thành vì bị tổn thương như vậy! Cứ nghĩ đến việc con bé đã một mình chịu dày vò ở nơi xa xôi đó, lòng em…

Người phụ nữ nhỏ giọng khóc. Người đàn ông ôm lấy bà, khẽ thở dài nhưng cũng không nói gì. Thật ra thấy con gái như vậy ông cũng đau lòng lắm chứ. Nhớ đến rất lâu trước kia, bắt đầu từ phút giây ẵm lấy con bé trong tay ông đã thề sẽ để cho nó lớn lên như một công chúa. Và sự thật con bé đã trở thành cô công chúa xinh đẹp kiêu hãnh của bọn họ. Tuy có chút ngốc nghếch và hấp tấp nhưng không sao cả, dựa vào năng lực của bọn họ, công chúa nhỏ có thể cả đời này cũng không cần phải lớn lên. Chỉ cần con bé vui vẻ…

Ai ngờ được người tính vĩnh viễn cũng không bằng trời tính…

– Thằng nhóc Nguyên Khải kia, em sẽ không bao giờ tha thứ cho nó!- Gạt nước mắt, người phụ nữ cắn răng nói- Đang êm đẹp, chính nó lại muốn hủy hôn! Rõ ràng nó đã có lỗi với con bé nhà mình trước vậy mà lại dám đối xử với con bé như vậy, khiến cho con bé chịu đủ tổn thương! Nó nghĩ nó là ai mà lại dám ném con bé qua một bên? Nó không hề để hai ông bà già chúng ta vào mắt! Giao tình giữa hai nhà bao nhiêu năm với nó cũng chẳng bằng con nhỏ không biết từ đâu xuất hiện kia! Khi đó rõ ràng là cô ta sai, tại sao lại bắt bé con của chúng ta chịu trách nhiệm? Đáng thương cho bé con của chúng ta, nó đã chịu đau khổ một mình lâu đến như vậy… Thật ra em là mẹ nó, sao em lại không biết nó đang nghĩ gì chứ? Nhất quyết đi ra nước ngoài chẳng qua chỉ vì nó không muốn để ai trông thấy bộ dạng đau đớn thảm hại của nó thôi! Nó sợ mọi người sẽ thương hại nó cũng sợ mọi người sẽ lây dính đau khổ của nó… Con bé ngu ngốc này!

Càng nói càng đau lòng, người phụ nữ dựa hẳn vào lòng người đàn ông, nhắm mắt lại tìm kiếm sự che chở của ông. Người đàn ông ôm chặt lấy bà, bàn tay nhè nhẹ vỗ về bà, ánh mắt lại thâm trầm lạnh lẽo như biển.

– Mình cứ yên tâm đi, lần này con bé trở về, nếu thằng nhóc kia dám bén mảng đến gần cuộc đời của con bé khiến nó tổn thương thêm một lần nào nữa thì anh sẽ không còn nể nang gì giao tình lâu đời giữa hai nhà nữa! Anh nhất định để sẽ cho nó biết rằng công chúa nhỏ của chúng ta không phải người nó có thể đùa bỡn được!

Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn vang lên trong đêm giống như một lời tuyên thệ. Người trong phòng an an nhiên nhiên ngủ một giấc ngủ thật sâu, tự vui vẻ hưởng thụ giấc ngủ ngọt ngào nhất trong những năm gần đây của mình. Hai người ở bên ngoài lẳng lặng tựa vào nhau, trong lòng đồng thời hạ xuống một quyết tâm bảo vệ đến cùng cô con gái nhỏ của bọn họ…

Đêm, cứ tĩnh lặng như thế trôi qua…

Truyện Cổ Tích Công Chúa Và Hoàng Tử

Truyện cổ tích công chúa và hoàng tử

Truyện cổ tích công chúa và hoàng tử sẽ đưa các bạn nhỏ bước vào cuộc phiêu lưu đầy hấp dẫn để giải cứu nàng công chúa xinh đẹp của chàng hoàng tử quả cảm.

Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng tử trẻ sống trong một lâu đài cổ nằm trên một ngọn đồi, được bao bọc bởi những bức tường thành vững chắc. Cha chàng là vị vua uy quyền và có một đội quân rất hùng mạnh. Hoàng tử được nuôi dạy để trở thành một chiến binh tài giỏi. Không chàng trai nào trong vương quốc cưỡi ngựa giỏi như chàng, còn lòng dũng cảm của chàng thì ai ai cũng biết.

Khi hoàng tử hai mươi tuổi, vua cha gọi lại và nói:

– Bây giờ con đã đến tuổi kết hôn. Ta sẽ tìm cho con một nàng công chúa thật xứng đôi. Một nàng công chúa giàu có và kế thừa một vương quốc rộng lớn.

Một ngày nọ, cuộc sống yên bình và hạnh phúc của vương quốc nhỏ bé này bỗng bị đe dọa bởi sự xuất hiện của một đạo quân xâm lược do một hoàng tử độc ác cầm đầu.

Hắn có bộ râu hung đỏ lởm chởm và một khuôn mặt xấu xí. Hắn đe dọa nhà vua:

– Hãy gả con gái cho ta. Nếu không, cả lâu đài của ông sẽ bị tàn phá.

Nhà vua chưa biết nên trả lời hắn thế nào. Tất nhiên, ông không muốn con gái yêu của mình rơi vào tay một kẻ hung ác như vậy. Nhưng vương quốc của ông không có quân đội, cũng chẳng có thành lũy, ông sẽ bảo vệ vương quốc thế nào đây? Để có thêm thời gian, ông nói là công chúa vẫn còn quá trẻ, nên cần thêm vài tháng.

– Thưa cha, con không quan tâm tới sự giàu có của cô ta, con chỉ muốn có một người vợ xinh đẹp, tốt bụng và yêu thương con.

Nghe thế, nhà vua đùng đùng nổi giận, rồi đuổi chàng ra khỏi lâu đài. Thế là, hoàng tử cùng với người hầu thân cận lên đường chu du thiên hạ.

– Thưa cụ, làm ơn chỉ cho cháu đường ra khỏi rừng này được không ạ?

Cụ gìa chỉ đáp lại bằng những lời hát:

– Hướng về phía mặt trăng Thì sẽ có tiền tài – danh vọng. Hướng về phía mặt trời Tình yêu – hòa bình sẽ ùa tới.

Khi ra khỏi khu rừng, hoàng tử bắt gặp một thung lũng xinh đẹp. Mặt trời tỏa nắng rực rỡ trên những bức tường của một lâu đài cổ. Bên bìa rừng, có một cô gái vừa hái táo vừa say sưa trò chuyện với chú chim nhỏ. Chú chim dường như cũng đang lắng nghe lời cô nói. Chưa bao giờ hoàng tử nhìn thấy một cô gái nào xinh đẹp đến vậy và chàng lập tức đem lòng yêu cô ngay.

– Hỡi cô gái xinh đẹp, ta yêu nàng. Nàng đồng ý lấy ta chứ?

Đôi mắt đẫm lệ của cô gái đáp:

– Em e rằng em đã thuộc về người khác. Trong hai tháng tới, em sẽ phải lấy một hoàng tử vừa xấu xí lại vừa độc ác. Nếu không, vương quốc của cha em, và cả thung lũng xinh đẹp này, sẽ bị hắn tàn phá.

Hai người trò chuyện với nhau rất lâu. Hoàng tử cố gắng an ủi công chúa. Cuối cùng, chàng ra đi, để lại chiếc lồng và con chim sơn ca làm bằng chứng cho tình yêu của mình. Chàng hứa với công chúa:

– Ta sẽ sớm trở lại cứu nàng!

– Hỡi chim nhỏ, hãy bay cao, bay xa! Báo với người mà ta ta yêu dấu!

Rồi nàng mở cửa lồng cho chim bay đi.

– Thưa phụ vương, con đã tìm thấy người vợ đích thực của mình. Nàng không giàu có, nhưng nàng là một công chúa có trái tim nhân hậu, người sẽ mang lại hạnh phúc cho con.

Hoàng tử đang nói thì một chú chim nhỏ bay đến đậu lên vai chàng. Hoàng tử nhận ra chú chim và hiểu rằng công chúa đang gặp nguy hiểm. Chàng liền thưa với cha:

– Thưa cha, bây giờ con phải đi. Con sẽ sớm trở về, đưa nàng ra mắt Người.

Nhà vua trao cho chàng con ngựa nhanh nhất trong vương quốc. Chàng trang bị đầy đủ vũ khí, rồi cùng người hầu thân tín lên đường.

Chim sơn ca bay phía trên để chỉ đường cho họ.

Sau vài trận chiến hòng tiến vào trong thành, họ quyết định thay đổi chiến thuật. Hoàng tử bàn với người hầu:

– Chỉ dùng sức thôi thì chúng ta không thể thắng được, vì vậy chúng ta phải dùng mưu nữa.

Thế là, họ khoác hai chiếc áo choàng cũ lên người, lợi dụng đêm tối, lén trèo qua tường thành.

Chim sơn ca cũng đậu trên tường thành để quan sát và chờ đợi. Khi thời cơ đến, nó liền sà xuống chỗ tên lính gác đang ngủ và lấy trộm chùm chìa khóa của tòa tháp nơi giam giữ công chúa.

Khi hoàng tử và người hầu vào được bên trong lâu đài, chim sơn ca cắp chiếc chìa khóa trong mỏ, bay lên cửa phòng công chúa. Công chúa lấy chìa, mở cửa và đi ra gặp chàng hoàng tử dũng cảm.

– Công chúa, cô sẽ không dễ dàng thoát khỏi tay ta đâu!

Nhưng khi nhận ra chàng hoàng tử dũng cảm đang đứng cạnh công chúa, hắn đứng sững người lại, bởi hắn hiểu rằng dù đội quân của mình có mạnh đến đâu cũng không thể thắng được đội quân của vua cha hoàng tử.

– Ta nghe nói vương quốc của con ở rất gần đây. Ta sẽ sang gặp phụ vương của con để bàn về hôn lễ.

Sau đó, hai vị vua đã gặp nhau và họ nhanh chóng trở thành hai người bạn thân thiết. Vua cha của hoàng tử nói:

– Tôi sẽ thường xuyên sang thăm ngài. Ngài đừng lo lắng, quân đội của tôi sẵn sàng chiến đấu và bảo vệ vương quốc tươi đẹp của ngài.

– Tôi cũng rất vui được sang thăm vương quốc của ngài. Tôi nóng lòng muốn được tận mắt chiêm ngưỡng tất cả những cuộc diễu binh và giao đấu của quân sĩ của ngài. Và khi đến thăm, nhất định sẽ mang những sản vật ngon nhất của đất nước chúng tôi mời ngài thưởng thức.

Rồi hoàng tử cùng công chúa nên vợ thành chồng và sống bên nhau rất hạnh phúc. Nhờ lễ cưỡi, một cây cầu dài nối liền hai vương quốc đã được dựng lên. Từ đó trở đi, dân chúng được sống trong yên bình và hòa thuận.

Truyện cổ tích công chúa và hoàng tử – chúng tôi –

Truyện Cổ Tích Cho Bé: Công Chúa Ngủ Trong Rừng

Ngày xửa ngày xưa, tại một đất nước có nhà vua và hoàng hậu mãi không có con và họ mong ước có môt đứa con để chăm sóc. Bỗng nhiên một tối có con ếch nói:

– Mong ước của bà sẽ trở thành hiện thực. Qua năm nay người sẽ sinh một cô con gái.

Đúng như vậy, hoàng hậu đã sinh hạ một bé gái vô cùng xinh đẹp và dễ thương. Nhà vua mở tiệc tổ chức để chúc mừng, ngài còn mời cả các bà mụ đển để chăm sóc tốt nhất cho cô công chúa.

Nhưng truyện Công chúa ngủ trong rừng xảy ra khi vua chỉ mời có 12 bà mụ và thiếu mất 1 người. Xong bữa tiệc tất cả các bà mụ đều chúc công chúa. Mụ thứ nhất chúc cho công chúa đức hạnh, mụ thứ hai chúc dung nhan, mụ thứ ba là phú phú, giàu sang. Lần lượt tất cả các mụ đều chúc cho công chúa những lời tốt đẹp nhất. Bà mụ 11 vừa dứt lời thì bà mụ thứ 13 xuất hiện, ba tiến thẳng về phía công chúa và hét lên:

– Đến khi 15 tuổi công chứa sẽ bị mũi quay đâm vào tay và lăn ra chết ngay tức khắc

Tất cả mọi người bàng hoàng và kinh hãi. Cũng rất may vẫn còn mụ thứ 12, mụ không thể hóa giải lời nguyền này nhưng cũng có thể làm nó giảm nhẹ hơn. Mụ nói:

– Công chúa sẽ không chết mà ngủ một giấc dài trăm năm.

Đúng như lời chúc của các mụ công chuá thông minh, xinh đẹp, tài giỏi, dịu dàng và nết na. Ai gặp cũng phải yêu mến. Truyện Công chúa ngủ trong rừng được lan truyền khi cô bước vào tuổi mới lớn.

Đến khi 15 tuổi nhà vua và hoàng hậu đều phải đi vắng. Công chúa chạy đi chơi lang thang khắp nơi. Nàng gặp một chiếc cầu thang hình trôn ốc. Gặp một chiếc cửa nhỏ nàng mở ra và có một bà lão đang ngồi kéo sợi rất chăm chỉ. Nàng hỏi bà lão.

– Bà đang làm gì vậy ạ? – Bà đang kéo sợi. – Cái gì mà cưc nhảy lên nhảy xuống nhanh thế kia vậy bà?

Nàng với sờ vào đồ kéo sợi ngay lập tức lời nguyền của mụ thứ 13 phát huy tác dụng. Mũi kim đã đâm vào tay nàng ngủ ngay lập tức. Cả cung điện chìm vào giâc ngủ triền mien không loại trừ các sinh vật nhỏ bé.

Những bụi hồng gai mọc xung quanh lâu đài ngày càng nhiều. Rồi trong vùng ấy lan truyền truyện công chúa ngủ trong rừng. Mọi người thường gọi cô là công chúa Hồng Hoa. Sau khi nghe chuyện có vị hoàng tử muốn tìm đường chui vào bên trong nhưng bụi hồng gai làm họ bị nghẽn và không thoát ra được.

Trải qua thời gian dài, có một chàng hoàng tử đã nghe tiếng dân nói có bụi Hồng gai khiến bao người bỏ mạng. Công chúa vẫn rơi vào giấc ngủ triền miên. Chàng hoàng tử này nói:

– Con không sợ con muốn đi cứu nàng Công chúa ngủ trong rừng xinh đẹp ấy.

Thấm thoát đã nhiều năm, công chúa có cơ hội tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Vị hoàng tử này tiến đên đó không gian u ám biến mất. Chàng đi tới đâu bụi hồng gai khéo kín tới đó. Vào dân chàng thấy ngựa, chó, những chú chim ngủ say, con ruổi im lặng. Mọi cảnh vật đều có vẻ trầm tĩnh và quá im lặng.

Chàng đến một căn phòng mà công chúa đang ngủ dưới chiếc khung cửi. Chàng ngắm công chúa một hồi lâu và trao một nụ hôn. Nàng chợt tỉnh giấc và nhìn chàng với ánh mắt trìu mến. Chàng nắm tay công chúa xuống dưới lầu. Khi đó, nhà vua, hoàng hậu để đã bừng tỉnh. Mọi vật đều sống động trở lại. Cây xanh tốt, chim hót níu lo. Từ đó họ có một lễ cưới tuyệt vời và sống bên nhau hạnh phúc.