Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện Cậu Bé Tích Chu mới nhất trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Cậu bé Tích Chu
Ngày xưa, có một bạn tên là Tích Chu. Bố mẹ Tích Chu mất sớm, Tích Chu ở với bà.
Hàng ngày bà phải làm việc quần quật kiếm tiền nuôi Tích Chu, có thức gì ngon bà cũng dành cho Tích Chu. Ban đêm, khi Tích Chu ngủ thì bà thức quạt. Thấy bà thương Tích Chu, có người bảo:
– Bà ơi! Lòng bà thương Tích Chu cao hơn trời, rộng hơn biển. Lớn lên, Tích Chu sẽ không khi nào quên ơn bà.
Thế nhưng lớn lên, Tích Chu lại chẳng thương bà. Bà thì suốt ngày làm việc vất vả, còn Tích Chu suốt ngày rong chơi. Vì làm việc vất vả, ăn uống lại kham khổ nên bà bị ốm. Bà lên cơn sốt nhưng chẳng ai trông nom. Tích Chu mãi rong chơi với bạn bè, chẳng nghĩ gì đến bà đang ốm. Một buổi trưa, trời nóng nực, cơn sốt lên cao, bà khát nước quá liền gọi:
– Tích Chu ơi, cho bà ngụm nước. Bà khát khô cổ rồi!
Bà gọi một lần, hai lần…rồi ba lần nhưng vẫn không thấy Tích Chu đáp lại. Mãi sau Tích Chu thấy đói mới chạy về nhà kiếm cái ăn. Tích Chu ngạc nhiên hết sức thấy bà biến thành chim và vỗ cánh bay lên trời. Tích Chu hoảng quá kêu lên:
– Bà ơi! Bà đi đâu? Bà ở lại với cháu. Cháu sẽ mang nước cho bà, bà ơi!
– Cúc cu … cu! Cúc … cu cu! Chậm mất rồi cháu ạ, bà khát quá không thể chịu nổi phải hóa thành chim để bay đi kiếm nước. Bà đi đây, bà không về nữa đâu!
Nói rồi chim vỗ cánh bay đi. Tích Chu hoảng quá chạy theo bà, cứ nhằm theo hướng chim bay mà chạy. Cuối cùng Tích Chu gặp chim đang uống nước ở một dòng suối mát. Tích Chu gọi:
– Bà ơi! Bà trở về với cháu đi. Cháu sẽ đi lấy nước cho bà, cháu sẽ giúp đỡ bà, cháu sẽ không làm bà buồn nữa!
– Cúc …cu…cu, muộn quá rồi cháu ơi! Bà không trở lại được nữa đâu!
Nghe chim nói, Tích Chu òa khóc, Tích Chu thương bà và hối hận. Giữa lúc đó, có một bà tiên hiện ra, bà bảo Tích Chu:
– Nếu cháu muốn bà trở lại thành người thì cháu phải đi lấy nước suối Tiên cho bà cháu uống. Đường lên suối Tiên xa lắm, cháu có đi được không?
Nghe bà Tiên nói, Tích Chu mừng rỡ vô cùng, vội vàng hỏi đường đến suối Tiên, rồi chẳng một phút chần chừ, Tích Chu hăng hái đi ngay.
Trải qua nhiều ngày đêm lặn lội trên đường, vượt qua rất nhiều nguy hiểm, cuối cùng Tích Chu đã lấy được nước suối mang về cho bà uống. Được uống nước suối Tiên, bà Tích Chu trở lại thành người và về ở với Tích Chu.
Từ đấy, Tích Chu hết lòng yêu thương chăm sóc bà.
Truyện Cổ Tích Cậu Bé Tích Chu
Ngày xưa, có một cậu bé tên là Tích Chu. Bố mẹ Tích Chu mất sớm, Tích Chu ở với bà. Hàng ngày bà phải làm việc quần quật để kiếm tiền nuôi Tích Chu, có thức ăn gì ngon bà cũng nhường cho Tich Chu. Ban đêm khi Tích Chu ngủ thì bà thức để quạt. Thấy bà thương Tích Chu, có người nói với bà:
– Bà ơi! Lòng bà thương Tích Chu cao hơn trời, rộng hơn biển. Lớn lên thể nào Tích Chu cũng không bao giờ quên ơn bà đâu.
Truyện cổ tích Cậu Bé Tích Chu
Thế nhưng Tích Chu lớn lên lại chẳng thương bà. Bà thì làm việc vất vả, còn Tích Chu thì suốt ngày rong chơi với bạn bè. Vì làm việc mệt nhọc, ăn uống lại kham khổ nên bà bị ốm. Bà lên cơn sốt nhưng chẳng ai trông nom. vì Tích Chu còn mải rong chơi với bạn bè. Một buổi trưa, trời nóng nực, cơn sốt lên cao, bà khát nước quá liền gọi:
– Tích Chu ơi, cho bà ngụm nước nào. Bà khát khô cả cổ rồi!
Bà gọi một lần… hai lần… rồi ba lần… nhưng vẫn không thấy Tích Chu đáp lại. Khi Tích Chu về nhà thì thấy bà đã hóa thành con chim và vỗ cánh bay lên trời. Tích Chu hoảng quá kêu lên:
– Bà ơi, bà đi đâu? Bà ở lại với cháu. Cháu sẽ mang nước cho bà. Bà ơi!
– Cúc… cu… cu! Cúc… chúng tôi Chậm mất rồi cháu ạ. Bà khát quá, không thể chụi nổi, phải hóa thành con chim để bay đi kiếm nước. Bà đi đây! Bà không về với cháu nữa đâu!
Nói rồi chim vỗ cánh bay đi. Tích Chu vội chạy theo bà, cứ nhằm theo hướng chim bay mà chạy. Cuối cùng Tích Chu gặp chim đang uống nước ở một dòng suối mát. Tích Chu gọi:
– Bà ơi! Bà trở về với cháu đi. Cháu sẽ đi lấy nước cho bà. Cháu sẽ giúp đỡ bà. Cháu sẽ không làm cho bà buồn nữa đâu!
– Cúc… cu… cu, muộn quá rồi cháu ơi! Bà không trở lại được nữa đâu!
Nghe tiếng chim nói, Tích Chu òa lên khóc. Tích Chu thương bà và hối hận lắm. Giữa lúc đó một bà Tiên hiện ra. Bà Tiên bảo Tích Chu:
– Tích Chu ơi! Nếu cháu muốn cho bà cháu trở lại thành người thì cháu phải đi lấy nước suối Tiên cho bà cháu uống. Đường lên suối Tiên xa lắm, cháu có đi được không?
Cậu bé Tích Chu mừng rỡ vô cùng, vội vàng hỏi đường đến suối Tiên, rồi chẳng một phút chần chừ, Tích Chu hăng hái đi ngay. Tích Chu chạy mãi, chạy mãi vượt qua bao nhiêu rừng núi hiểm trở, cuối cùng Tích Chu cũng đến được suối tiên. Chú vội vàng lấy đầy bình nước mang về cho bà. Về đến nhà Tích Chu gọi to:
– Bà ơi! Bà ơi! Cháu mang nước về cho bà rồi đây. Bà mau uống đi.
Vừa được uống nước bà Tích Chu trở lại thành người. Tích Chu ôm chầm lấy bà vừa khóc vừa nói:
– Bà ơi! Cháu biết lỗi rồi, từ nay trở đi cháu sẽ luôn ở bên và chăm sóc bà.
Từ đấy, cậu bé Tích Chu hết lòng yêu thương chăm sóc bà. Hai bà cháu lại chung sống hạnh phúc bên nhau.
Truyện Cổ Tích Việt Nam Song Ngữ: Cậu Bé Tích Chu
Truyện cổ tích Việt Nam song ngữ: Cậu bé Tích Chu
Once upon a time, there was a boy named Tich Chu. His parents died early on in his life. He had to live with his grandmother. Tich Chu’s grandma loved him so much that she took care of him tenderly and carefully. If she had delicious food, she always gave it to Tich Chu. At night, when he slept, she stayed up late to fan him and keep him cool. Every day, she had to work hard to earn money and raise Tich Chu. She did everything from transplanting rice seedlings to raising chickens and fish. Admiring the grandmother’s great for Tich Chu, a neighbor said, “Your love for Tich Chu is higher than the sky, wider than the sea. When he is grown up, he’ll never forget your grace. However, Tich Chu didn’t love his grandmother at all. He let her work hard on her own while he played games all day long with his friends in the village.
Ngày xửa ngày xưa, có cậu bé tên là Tích Chu, sớm mồ côi cha mẹ. Cậu lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà. Thương cháu nhỏ côi cút, bà yêu quý, chiều chuộng Tích Chu hết mực. Có món gì ngon bà cũng nhường cho cháu. Đêm đến, bà lại ngồi quạt cho Tích Chu được say giấc. Hàng ngày, bà làm việc quần quật, hết cấy lúa lại nuôi gà, thả cá để có tiền nuôi Tích Chu. Hàng xóm thấy bà thương Tích Chu quá đỗi, bèn bảo: “Bà ơi, bà thương Tích Chu thế, chắc sau này Tích Chu không quên ơn bà đâu”. Nhưng Tích Chu chẳng thương bà. Mặc cho bà làm việc vất vả, cậu bé vô tâm suốt ngày chỉ đuổi bướm, hái hoa và chạy đi chơi bi, đánh đáo cùng lũ bạn trong làng.
Because she was working too hard and had a poor diet, Tich Chu’s grandmother fell ill one day. Meanwhile, the boy was busy playing with his friends, leaving her alone at home. One afternoon, the weather was so hot, her fever was worse and she felt thirsty. She called Tich Chu to bring her some water, but she didn’t hear him answer. After a while, Tich Chu felt hungry and went home to find something to eat. To his surprise, he saw his grandma turn into a dove and fly into the sky. He was frightened and called to his grandma loudly. Eventually, Tich Chu saw the bird drinking water in a cool stream. He begged his grandmother to come back to him, but she said that she couldn’t. Hearing the bird’s words, Tich Chu burst into tears. Only then did he realise he could be with his grandma no longer and felt bitterly regretful.
Quá vất vả, lại ăn uống kham khổ, một ngày nọ, bà đổ bệnh. Tích Chu quen thói rong chơi, bỏ mặc bà nằm ở nhà một mình. Trưa hè nóng nực, bà sốt hầm hập, cổ họng khát cháy. Bà thều thào gọi Tích Chu lấy nước nhưng gọi mãi vẫn chẳng thấy Tích Chu đâu. Lát sau, Tích Chu thấy đói bụng mới chạy về tìm bà. Đúng lúc đó, bà bỗng hóa thành chim bồ câu, vỗ cánh bay lên. Tích Chu hoảng hốt khóc lóc gọi theo chim. Tích Chu cuống cuồng đuổi theo. Cậu bé cứ nhằm hướng chim mà chạy. Đến một dòng suối, thấy chim đang uống nước, Tích Chu năn nỉ xin bà quay lại. Nhưng chim trả lời rằng bà không thể quay về được nữa. Tích Chu òa khóc. Vậy là từ nay cậu sẽ không còn được ở bên bà nữa. Cậu bé vô cùng hối hận.
Touched by Tich Chu’s cry, a fairy appeared and told the boy to take water from the Fairy Stream for his grandma to drink. The she would turn back to a human and come back to him. Hearing what the fairy said, Tich Chu was very delighted. He asked for the direction to the Fairy Stream and, without hesitating, he started going. The way to get to the Fairy Stream was very long. Tich Chu had to spend many days and nights on the way to the Fairy Stream. The boy had to climb very high mountains when it was raining very healthy. He also had to go through deep forests where there were many venomous snakes. However, nothing could discourage him.
Tiếng khóc của Tích Chu làm một cô tiên cảm động trắc ẩn. Cô hiện ra bảo Tích Chu đi lấy suối nước Tiên cho bà uống thì bà sẽ trở lại thành người và sẽ quay về với Tích Chu. Nghe vậy, Tích Chu quyết tâm đi tìm nước cứu bà. Cậu bé nôn nóng xin cổ tiên chỉ đường. Cô Tiên cho Tích Chu một nhánh cỏ thơm có phép màu, có thể bảo vệ cậu khỏi thú dữ. Tích Chu hăm hở lên đường ngay. Đường đến suối Tiên xa vời vợi, lại vô cùng gian nan. Tích Chu đi mãi, đi mãi, không biết đã qua bao nhiêu đèo cao, sông sâu. Có lúc, Tích Chu phải trèo lên những đỉnh núi cao vút giữa trời mưa bão. Có lúc, cậu phải đi qua rừng rậm tối tăm đầy rẫy rắn rết. Không điều gì có thể làm cậu nản lòng.
Tich Chu went on and on until one day he heard the sound of a murmuring stream. Threading a big bush, the boy saw a very beautiful landscape in front of his eyes. The Fairy Stream ran down the mountainside and many colorful fish were swimming in the clear water. On the other side of the stream there was green grass and butterflies.
Đến một ngày, Tích Chu bỗng nghe thấy tiếng suối chảy róc rách. Len qua lùm cây rậm rạp um tùm, cậu bé thấy một khung cảnh đẹp tuyệt vời hiện ra. Dòng suối Tiên chảy nghiêng nghiêng theo sườn núi, nước trong vắt, nhìn rõ tận đáy. Những con cá đủ màu đang tung tăng bơi lội. Bên kia bờ suối là thảm cỏ xanh mướt, bướm bay rập rờn.
A playful kid like Tich Chu must have loved this place very much. At this very moment, however, the boy only thought of his grandmother. He quickly took the holy water from the stream. Thanks to the water from the Fairy Stream, his grandma turned back to the shape of a human again. She smiled indulgently and hugged Tich Chu in her arms. After that, Tich Chu didn’t play all day long anymore. Instead he loved and took care of his grandmother with all of his heart
Một cậu bé hiếu động, mải chơi như Tích Chu hẳn sẽ thích mê nơi này phải không? Nhưng lúc này Tích Chu chỉ nghĩ đến bà của mình thôi. Cậu vội vàng đến suối, lấy nước Tiên. Nhờ nước suối Tiên, chim bồ câu lại hóa thành bà. Bà cười hiền từ, dang rộng vòng tay ôm Tích Chu vào lòng. Từ đấy, Tích Chu không còn ham chơi nữa mà rất ngoan ngoãn, chăm chỉ đỡ đần bà và hết lòng chăm sóc mỗi khi bà ốm.
Truyện Cổ Tích Việt Nam: Cậu Bé Thông Minh
Ngày xưa có 1 nhà vua cử 1 vị quan trong triều đi dò hỏi khắp mọi miền trong cả nước để tìm kiếm một người tài giỏi xuất sắc. Vị quan đó đã ghé qua rất nhiều thôn xóm ở rất nhiều vùng miền khác nhau, hễ cứ đến thôn nào vị quan cũng bày ra rất nhiều câu đố hóc búa để thử tài trí mọi người, nhưng mà tuy rằng tốn nhiều công sức mà vị quan này chưa tìm thấy một người nào đó thực sự lỗi lạc và nhanh trí.
1 hôm, vị quan này ngang qua 1 cánh đồng làng nọ, vị quan nhìn thấy phía bên vệ đường có 2 cha con nhà nông đang làm đồng: cha đánh trâu cày, con theo sau đập đất. Vị quan bèn xuống ngựa tiến lại hỏi hai cha con:
– Này người dân cày kia! Con trâu của ông cày 1 ngày được tất cả bao nhiêu đường?
Người cha nghe câu hỏi của vi quan không biết trả lời ra sao đứng ngẩn người ra không biết giải đáp câu hỏi của vị quan kia như thế nào thì người con chừng 7-8 tuổi nhanh nhảu hỏi vặn lại vị quan rằng:
– Thế cho cháu xin được hỏi bác câu này trước, nếu bác cho cháu biết được ngựa của bác đi 1 ngày được tất cả bao nhiêu bước thì cháu sẽ trả lời cho bác biết trâu của nhà cháu cày 1 ngày được bao nhiêu đường.
Thấy vị quan báo là đã tìm được nhân tài, vua rất lấy làm mừng. Song để khẳng định chắc chắn hơn nữa Vua bèn cử quân ban cho ngôi làng của cậu bé 3 thúng gạo nếp và 3 con trâu đực, ra chỉ lệnh dân làng ấy phải làm mọi cách chăm làm sao cho 3 con trâu đó đẻ được chín con trâu con, hẹn sang năm mang nộp đủ cho vua, nếu ko làm được thì cả làng phải chịu tội.
Khi dân làng nhận được chiếu chỉ của vua ra ai nấy cũng đều lo âu, chẳng thể hiểu được thế là như thế nào. Rất nhiều cuộc họp toàn bộ người dân trong làng đã diễn ra, rất nhiều lời bàn tán, rất nhiều ý kiến được đưa ra nhưng vẫn ko suy nghĩ ra được phương án nào giải quyết “bài toán” vua đưa cả. Tất cả từ già tới trẻ ai ai cũng đều coi đây là 1 tai họa. Sự việc đến được tai em bé con người nông dân cày kia. Em liền bảo cha mình:
– Cha bảo dân làng đừng lo lắng, mấy khi làng mình nhận được chút lộc vua ban, cha cứ bảo làng mình ngả thịt 2 con châu, lấy 2 thúng gạo nếp nấu thành sôi để cả làng ăn uống một trận linh đình. Còn 1 con trâu và 1 thúng gạo nếp còn lại thì cha xin dân làng bán đi để lấy chút tiền bạc làm lộ phí cho hai cha con ta lê kinh một chuyến.
– Đã giết trâu ăn thịt thì còn lo liệu gì được nữa? Mày đừng có dại dột kẻo cả làng bay đầu đấy nghe con.
Đứa con thì một mực quả quyết:
– Cha cứ yên tâm, mọi chuyện cứ để con lo liệu, rồi tất cả sẽ đâu vào đó cha ạ.
Người cha nghe lời con mình ra đình gặp các bô lão trong làng để trình bày câu chuyện. Khi nghe người cha nói thế, cả làng vẫn còn rất ngờ vực nên bắt hai cha con phải làm một tờ giấy cam đoan. Nếu hai cha con làm thì mới ngả trâu để đánh chén.
Mấy hôm sau, hai cha con thu xếp đồ đạc rồi tìm đường lên kinh. Đến hoàng cung, đứa con bảo người cha cứ ở ngoài đợi tin chiến thắng, còn mình thì nhanh trong lúc mấy tên lính canh bất cẩn sơ hở đã lẻn vào bên trong sân rồi la khóc um tùm.
Nghe thấy tiếng trẻ con la khóc, nhà vua sai quân lính ra điệu thằng bé vào để hỏi chuyện. Nhà vua hỏi:
– Thằng bé kia, nhà ngươi gặp chuyện gì mà lại đến sân của ta la khóc om sòm như thế?
Chú bé đáp:
– Tâu đức vua, mẹ con thì mất sớm, cả nhà chỉ có mỗi con và cha con. Vậy mà cha con không chịu đẻ em bé để con có người chơi cùng, chính vì vậy mà con khóc ạ. Mong đức vua ban lệnh bắt cha con đẻ em bé cho con được nhờ ạ.
Nghe thấy cậu bé nói vậy cả nhà vua và các vị quần thuần ai nấy cũng đều cười lắc cười lẻ. Vua phán tiếp:
– Nếu ngươi muốn có em bé để chơi cùng thì phải bảo cha của ngươi cưới vợ khác. Chứ cha ngươi là giống đực sao đẻ con được!
Cậu bé bỗng tươi tỉnh nói:
– Thế vậy sao vua lại lệnh cho làng con nuôi ba con trâu đực bắt chúng đẻ ra chín con trâu con để nộp cho ngài. Trâu đực là giống đực thì làm sao mà đẻ được.
Nhà vua cười bảo:
– Đấy là ta thử tài trí nhà ngươi thôi. Thế mà cả làng không biết đem 3 con trâu đó mà ngả thịt ăn mừng với nhau à?
Cậu bé nói:
Tâu đức vua, làng chúng con sau khi nhận được trâu và gạo nếp, biết đây là lộc vua ban nên cả làng đã làm cỗ ăn mừng với nhau rồi ạ.
Nhà vua đã phải công nhận rằng, tên quan được cử đi tìm kiếm người tài đã nói đúng, cậu bé này rất thông minh lỗi lạc. Nhưng nhà vua vẫn muốn thử thách cậu bé thêm một lần nữa. Sang đến ngày hôm sau, khi hai cha con cậu bé đang ăn cơm ở công quán, bỗng có sứ nhà vua đem đến một con chim sẻ và nói:
Nhà vua lệnh cho hai cha con ngươi phải thịt con chim sẻ này để dọn thành 3 cỗ thức ăn.
Cậu bé nhanh trí bảo cha mình lấy ra một chiếc kim khâu và nói với sứ giả:
– Ông cầm lấy chiếc kim này về và tâu với đức vua rằng, hai cha con ta muốn xin đức vua hãy cho người rèn chiếc kim này thành một con dao để hai cha con ta có thể xẻ thịt chim.
Sau khi sứ về tâu lại với đức vua, nhà vua phục hẳn tài trí của cậu bé. Lập tức nhà vua cho gọi hai cha con vào cung và ban thưởng rất hậu hĩnh.
Hồi đó, nước láng giềng luôn âm mưu xâm chiếm nước ta. Để dò la xem bên này có nhân tài hay không, họ đã sai sứ giả sang và mang theo một câu đố rất oái oăm: “Làm cách nào để xuyên một sợi chỉ mảnh qua một con ốc xoắn rỗng hai đầu?”
Bao nhiêu quan trạng đều bó tay, cuối cùng để có thêm thời gian cử người đi hỏi cậu bé thông minh, nhà vua nghĩ ra cách mời sứ thần tạm nghỉ ở công quán một ngày cho đỡ mệt đường xa.
Tang tính tang! Tính tình tang!Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưngBên thời lấy giấy mà bưng,Bên thời bôi mỡ, kiến mừng kiến sangTang tình tang…
Rồi cậu bé bảo:
– Tôi không nhất thiết phải cùng ông trở về triều làm gì. Cứ theo câu hát của tôi tức khắc sợi chỉ sẽ lọt qua con ốc!
Kể từ lần đó, nhà vua đã phong cho cậu bé làm trạng nguyên, sai người xây riêng một dinh thự cho cậu bé gần bên cạnh hoàng cung để tiện hỏi han khi cần.
Bạn đang xem bài viết Truyện Cậu Bé Tích Chu trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!