Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện Cô Bé Lọ Lem mới nhất trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Thật đáng buồn, người cha tốt bụng không may qua đời sớm, kể từ đó bà mẹ kế bắt đầu để lộ bản tính thật sự của bà. Bà ta là một người lạnh lùng khô khan, đặc biệt bà luôn ghét bỏ, chì chiết và ganh tị với sự xinh đẹp và nết na của Cinderella. Hai cô con gái của bà ta Anatisia và Drizella cũng xấu nết và xấu người hệt như mẹ của mình. Hai cô này ngày ngày ăn mặc đẹp đẽ, chải chuốt chỉn chu, còn Cinderella đáng thương thì phải mặc những bộ quần áo cũ kĩ, nhàu nhĩ, thô ráp và đeo khăn yếm của người đầy tớ. Cô bé phải làm đủ mọi việc nặng nhọc nhất trong nhà. Cô dậy từ trước lúc mặt trời mới chớm ló dạng ở đằng xa, gánh nước, đốt lò, nấu ăn và chùi dọn nhà cửa sân vườn. Khi xong việc, cô lủi thủi đến ngồi bên cạnh lò sưởi giữa những tro tàn và gỗ cháy, người ngợm lấm lêm, vì thế người đời gọi Cinderella là Cô Bé Lọ Lem.
Người bán báo (NBB): *rao to* Báo mới đây… Báo mới đây… Báo sốt dẻo đây…
[Mọi người đi qua quầy báo. Rồi bắt đầu bàn tán…]
[Nhạc nổi lên: Thật bất ngờ – Trúc Nhân]NBB: *ngồi im, không cử động*Trên báo, những thông tin chen nhau đi một hàng.Người người vào quầy báo, trang báo đầu đề cập tin tức:‘Đức vua mở hội ngày hai tám’.Lôi cuốn nhiều người đọc vào ban sáng.Người đàn ông A: *mặt kinh ngạc, cầm tờ báo, đứng tụm năm tụm ba với những người đàn ông khác cạnh quầy báo*Thiếu nữ khắp đất nước xôn xao đang mừng thầm.Dạ hội này nhà vua cố ý để hoàng tử xem mắtCô gái nào được Ngài để ýKhông biết chừng sẽ được làm vợ Ngài!3 cô gái nọ: *đồng thanh* Thế nên, bây giờ, điều quan tâm nhất:Cô gái A: *nâng tà váy* Là chúng ta phải có đầm đẹp…Cô gái B: *cầm dây chuyền* … trang sức lấp lánh nổi bật…Cô gái C: *vuốt mái tóc* … mái tóc chải chuốt gọn gàng…3 cô gái: *đồng thanh, vẻ mặt vui mừng* để tham gia dạ hội.NBB: *liếc nhìn sang hai bên, lắc đầu* Cư dân cùng với đồng bào, thông tin miệng đói cồn cào.Sốt sắng chạy ra chạy vàoÔi, ngày mới nhốn nhao, nhốn nhao, nhốn nhao… ao… ao… ao… ao…*dứt lời xong, lập tức rêu rao* Báo đây báo đây… Ai mua báo đi…
Mụ dì ghẻ (MDG): *chống tay, mặt hằm hằm quát* Lọ Lem, Lọ Lem.Lọ Lem (LL): *cầm chổi, chạy lại* Dạ thưa Mẹ, Mẹ gọi con có chuyện gì ạ?MDG: Đến trưa rồi mày còn chưa chuẩn bị thức ăn. Mày định để mẹ con tao chết đói à?LL: *vẻ mặt vô tội, lắc đầu* Con đi làm ngay đây ạ.[Bỗng, hai đứa con gái riêng của MDG xuất hiện]Cả 2 cô con gái: *vẻ mặt vui mừng, đẩy cửa vào, đưa cho MDG một thiệp mời* Mẹ ơi.Cô cả (c1): *mặt hớn hở * Hoàng gia mở tiệc dạ hội, thiếu nữ khắp cả nước đều được mời tham dự mẹ ạ.Cô hai (c2): Dạ hội lần này nhà vua cố ý mở để kén vợ cho hoàng tử. MDG: *xem xong thiệp mời, cười sung sướng* Nếu đã như vậy, chúng ta còn không mau sắm sửa chuẩn bị đi thôi.LL: *vẻ mặt sung sướng, tiến lên* Vậy có nghĩa là tôi cũng được đi.3 mẹ con mụ dì ghẻ: *nhìn khinh bỉ*C2: *cười khinh* Với cái bộ dạng cấu xí bẩn thỉu như mày mà cũng muốn cùng với Hoàng Tử ư? C1 + c2: 😒😌C1: *giả bộ, giọng õng ẹo* tôi rất vui thưa Hoàng tử. ngài không phiền cầm hộ tôi cái chổi chứ?C1, c2: *khoác vai nhau, cười khanh khách* hahahahaLL: *vẻ mặt kiên quyết* Được thôi, tại sao không? Dù sao tôi cũng vẫn là một thành viên trong gia đình, và trong thư nói: “Tất cả thiếu nữ trên khắp Đất nước được mời tham dự”…C1 + c2: *tức giận* Mày…MDG: *ngăn cản, vẻ mặt quỷ quyệt* Ừ thì nó là thế… Ta thấy không có lý do gì con không được đi nếu con làm xong hết công việc.LL: *cười rạng rỡ* Con cảm ơn mẹ. Con hứa nhất định sẽ làm xong hết mọi việc. *chạy đi làm việc*C2: *vẻ mặt không vui* Mẹ, mẹ có biết mẹ vừa nói gì không?MDG: *mặt đắc ý* Dĩ nhiên. ta đã nói là “nếu”.C2+C1: *cười xấu xa* Ồ. “Nếu”. Haha…
Lời người dẫn truyện: Thế là hai cô em xấu xí cả ngày chỉ mải mệ chọn váy áo, sửa soạn sắc đẹp trong khi Lọ Lem thì còn bận bịu hơn cả ngày thường. Cô còn phải ủi quần áo cho hai cô con riêng, thắt nơ áo, chải bụi váy đầm … Khi xe ngựa đến đón thì Lọ Lem vẫn đang váy áo luộm thuộm không có được một phút để sửa soạn.
MDG: *vẻ mặt đắc chí* Vậy là mày sẽ không đi dạ vũ được … Nhưng đừng lo, sẽ có những dạ vũ khác sau này … [Thế rồi ba mẹ ríu rít con lên xe đi mất bỏ Lọ Lem ở nhà.]LL: *mặt mày đau khổ, gục xuống nền nhà, khóc* huhuhuhu
[Nhạc nổi lên: Hai cô tiên – 365 Band]
Tiên đỡ đầu (TDD): *xuất hiện, gào hát* Hai cô tiên là hai cô tiênAi i ai hờ ai haiÔ ô cờ ô côI ê iên tờ iên tiênHai cô tiên là hai cô tiênAi i ai hờ ai haiÔ ô cờ ô côI ê iên tờ iên tiênHai cô tiên là hai cô tiênLàm tiên àKhông có dễ vậy đâuToàn nghe lời người ta khẩn cầuSuốt ngày phù phép biến hóa đau đầu với những chuyện điên khùng gì đâuThiên đình có cô tiên xinhcó làn da trắng như minh tinhVừa trắng vừa xinh lại thông minhNhiệt tình chịu chơi chơi hết mình.LL: *mặt mày quỷ dị nhìn Tiên* Bà là ai?TDD: *xắn tay áo, hùng hổ* Ta là Hai Tiên – mẹ đỡ đầu của con. Ta đến đây để giúp con hoàn thành điều ước. Bấy bì, con muốn gì? Hãy nói ta nghe.LL: *vẻ mặt mong đợi, nhấc tà váy* Con muốn được tham gia Dạ Hội.LDD: *cười hô hố* so easy. Con muốn đi dạ hội thì chúng ta phải nhanh lên, bởi vì ngay cả phép thuật cũng cần tốn một chút thời gian.LL: *kinh ngạc* Phép thuật ư?TDD: *vẻ mặt đắc ý* Đúng vậy. Xem nào, đũa phép ta để đâu rồi nhỉ.[LL và TDD tìm một chút rồi]LL: *chỉ tay* Có phải cái ở sau lưng không ạ?TDD: *cười, lấy đũa* Đúng rồi. Cảm ơn con. *nhìn LL* Umm, xem nào… *vẻ mặt suy tư* Sự kiện kỳ diệu xảy từ… *vẻ mặt vui vẻ* E hèm… Úm ba la …. Úm ba la xì bùa…
[Nhạc nổi lên: Vũ điệu cồng chiêng – Tóc Tiên][Đội múa tiến vào vây quanh, che trước LL]
TDD: *đứng một chỗ, quẩy theo nhạc*[Nhạc kết thúc thì LL đã được thay xong đồ, đội múa rời đi]LL: *vẻ mặt kinh ngạc, vui sướng* Ôi cái váy đẹp quá… Mọi người đã nhìn thấy chiếc váy nào đẹp như thế này chưa? Và nhìn xem, chiếc giày pha lê này… *nhìn thấy chiếc xe trước mắt* thật là không thể tin nổi. TDD: *vẻ mặt nghiêm trọng* Bấy bi, con hãy nhớ khi đồng hồ điểm mười hai giờ, phép màu sẽ mất tác dụng và mọi thứ sẽ trở về như xưa.LL: Con hiểu nhưng nó đã hơn những gì con hy vọng rồi.TDD: Ta chúc con hạnh phúc. *vẻ mặt hốt hoảng, thúc giục* Thôi chết muộn rồi. Con phải đi nhanh thôi.LL: *ngồi trên xe, quay lại, vẫy tay chào*
Vua: *vẻ mặt không vui, nói nhỏ với Công Tước * Như thế nào mà bây giờ con gái con đứa lại ăn mặc váy ngắn cũn cỡn thế kia?Công Tước (CT): Bệ Hạ, đây là mốt mới năm nay đấy ạ. Các thiếu nữ đều ưa chuộng mốt này. Vừa mát, vừa đẹp lại vừa tiết kiệm vải.Vua: *cau có* Ta lại chẳng thấy đẹp đẽ gì cho cam. *ngừng một chút, rồi nhìn về phía Hoàng Tử* Trông thằng bé có vẻ không thích thú. Ta thật sự không hiểu nó. Phải có ít nhất một người phù hợp làm vợ nó chứ?!…Người hầu: Cô Anatasia và cô Drizella, con gái của Quý bà Treiman.C1+c2: *cúi chào Hoàng Tử*Hoàng tử (HT): *mệt mỏi, cúi chào*…Vua: *ôm đầu* Ta Thật không còn gì để nói vói nó…CT: *cười, ba hoa* Thần đã cố gắng nói cho Bệ Hạ rồi, nhưng Ngài, những điều lãng mạn chỉ thấy toàn bộ trong truyện mà thôi. Hô hô hô. Hoàng tử đang cúi đầu, bỗng bất chợt chàng nhìn thấy người con gái thu hút chàng. Chàng đi đến theo trái tim mách bảo… Hô hô, đó chỉ có trong truyện cổ tích, còn ngoài đời thì… không không… Đó là điều thất bại……[Trong lúc đó]HT: *sửng sốt trông thấy bóng dáng xinh đẹp của Lọ Lem phía xa, đi qua C1+C2, tiến tới trước mặt LL* [Sau đó, hai người nhảy với nhau]…Vua: *ôm bụng cười, dí đầu CT nhìn về phía HT và LL* Thất bại ư?!? Hãy nhìn kỹ đi, tên ba hoa kiêu ngạo nhà ngươi. *Chỉ đạo* Dàn nhạc, nhanh lên!
[Nhạc vang lên kéo dài 20 giây.]
HT: *ghé sát lại LL, hai tay đặt lên đôi vai LL* Ta… *rồi bất động*[Đoạn này diễn tả tâm trạng trong lòng LL]
[Nhạc nổi lên: Mình yêu nhau đi! – Bích Phương]
LL: *vẻ mặt thẹn thùng*
Nghĩ là vậy thôi chứ làm gì dám nói.
[Quay trở lại hiện tại, chuông đồng hồ điểm mười hai giờ]LL: *vẻ mặt kinh ngạc* Ôi trời ơi.HT: Có chuyện gì à?LL: Đã nửa đêm rồi.HT: Đúng thế, nhưng…LL: *vẻ mặt vôi vàng* Tạm biệt.HT: *giữ tay lại* Em không thể đi.LL: Làm ơn, … xin hãy để em đi. Em phải…HT: *chạy theo LL* Đừng đi. Đợi ta. Quay lại đây.[LL chạy đến bậc thang liền tháo ra một bên giày của mình ném lên bậc thang rồi nhảy xe đi]
[Đội múa tiến vào vây quanh, che trước LL]
[Nhạc kết thúc thì LL đã được thay xong đồ, đội múa rời đi]
LL: *nhìn lại mình, phát hiện ra còn chiếc giày thủy tinh liền mỉm cười* Mẹ, cảm ơn Mẹ về tất cả mọi chuyện.
Lời người dẫn truyện: Ngay sáng hôm sau, nhà Vua ra công báo là ngài sẽ hỏi cưới cho Hoàng tử cô gái đã đánh rơi chiếc giày pha lê tại buổi khiêu vũ đêm qua. Đại công tước mang lệnh truyền và đi khắp vương quốc để thử giày, từ các công chúa, công nương con nhà quyền quý tới các cô gái dân dã nhất. Thử mãi mà vẫn chưa có chân cô nào vừa với chiếc giày bé nhỏ. Sau cùng phái đoàn hoàng gia đến nhà của Lọ Lem. Đại công tước tỏ rõ thất vọng khi chứng kiến hai lần thử giày vô vọng bởi bàn chân to quá cỡ của hai cô gái xấu xí.
Truyện Cổ Tích Cô Bé Lọ Lem
Cô bé Lọ Lem, hay các bé thường hay gọi là công chúa Lọ Lem là một câu chuyện dân gian có tới hàng ngàn biến thể được biết đến trên toàn thế giới.
[the_ad id=”1585″]
Nhân vật chính là một cô gái trẻ tốt bụng phải sống trong hoàn cảnh bất hạnh. Các phiên bản cổ xưa nhất của truyện bắt nguồn từ Trung Quốc, và phiên bản châu Âu lâu đời nhất bắt nguồn từ nước Ý.
Các phiên bản phổ biến nhất lần đầu tiên được xuất bản bởi Charles Perrault vào năm 1697, và sau đó bởi anh em nhà Grimm – chính là câu truyện mà các bé sẽ được nghe ngày hôm nay.
Truyện kể về một cô bé có tên là Êla, đây là một cô bé rất xinh đẹp và tốt bụng, cô có mái tóc màu vàng óng và cặp mắt xanh thăm thẳm. Cha mẹ mất sớm nên Êla phải sống chung nhà với bà dì ghẻ và 2 cô con gái riêng vô cùng xấu xí và xấu tính. Êla bị mẹ kế hành hạ bắt làm việc suốt cả ngày từ sáng đến tối, lúc nào cũng quanh quẩn trong bếp nấu nướng, quét dọn… Chính vì người ngợm lúc nào cũng lấm lem bụi bẩn nên mọi người gọi cô là Lọ Lem.
Ngày xửa ngày xưa ở một đất nước xa xôi có một người đàn ông giàu có nhưng goá vợ, sống trong một ngôi nhà rộng lớn cùng với cô con gái duy nhất tên là Êla. Người cha dành cho cô công chúa xinh đẹp tất cả tình yêu thương mà ông có và rất nhiều thứ mà cô bé nào cũng đều mong muốn có được: váy áo đẹp đẽ, một con ngựa và một con chó con. Tuy thế ông luôn tâm niệm rằng điều Êla cần nhất chính là sự chăm sóc của một người mẹ hiền. Vậy là người cha quyết định tái hôn với một người phụ nữ có hai cô con gái trạc tuổi con ông, hy vọng 3 đứa trẻ sẽ vui vẻ lớn lên cùng nhau.
Thật đáng buồn, người cha tốt bụng không may qua đời sớm, kể từ đó bà mẹ kế bắt đầu để lộ bản tính thật sự của bà. Bà ta là một người lạnh lùng khô khan, đặc biệt bà luôn ghét bỏ, chì chiết và ganh tị với sự xinh đẹp và nết na của Êla. Hai cô con gái của bà ta Anatisia và Drizella cũng xấu nết và xấu người hệt như mẹ của mình. Hai cô này ngày ngày ăn mặc đẹp đẽ, chải chuốt chỉn chu, còn Êla đáng thương thì phải mặc những bộ quần áo cũ kĩ, nhàu nhĩ, thô ráp và đeo khăn yếm của người đầy tớ. Cô bé phải làm đủ mọi việc nặng nhọc nhất trong nhà. Cô dậy từ trước lúc mặt trời mới chớm ló dạng ở đằng xa, gánh nước, đốt lò, nấu ăn và chùi dọn nhà cửa sân vườn. Khi xong việc, cô lủi thủi đến ngồi bên cạnh lò sưởi giữa những tro tàn và gỗ cháy, người ngợm lấm lêm, vì thế người đời gọi Êla là Cô Bé Lọ Lem.
Lọ Lem kết bạn với những chú chim ríu rít hót ngoài cửa sổ đánh thức cô dậy mỗi sớm mai. Cô làm bạn với những chú chuột nhắt ở chung phòng. Cô còn đặt tên và thuê thùa tặng cho chúng những bộ quần áo bé tí tẹo với mũ trùm đầu đáng yêu. Đám chuột nhắt vô cùng yêu mến cô vì cô thường cứu chúng ra khỏi những bẫy chuột hay nanh vuốt của Quỷ Sứ, tên con mèo có tính tình hung dữ của bà mẹ kế.
Công việc mỗi sáng của Lọ Lem là chuẩn bị đồ ăn tươm tất cho cả nhà, đổ đầy sữa cho con mèo, xương cho chú chó, lúa mạch cho con ngựa, bắp và ngũ cốc cho những con gà, ngỗng và vịt trong sân nông trại. Cô còn phải mang đĩa thức ăn sáng lên tận phòng cho bà mẹ kế, Anatasia và Drizella.
” Mang áo váy của tao đi ủi và đem về đây nội trong một giờ” Drizella ra lệnh, ” Đừng có quên khâu quần áo của tao, làm cho xong và đừng có hòng kéo lê cả một ngày trời” Anatasia đòi hỏi. Mẹ kế cũng gầm gừ trong miệng, ” Đem đồ bẩn đi giặt ngay. Sau đó thì làm sạch tấm thảm đỏ lớn ở phòng khách, chùi rửa các cửa sổ cho bóng loáng, và cả những tấm thảm lớn nhỏ khác.”
” Thưa mẹ vâng, vâng Drizella, vâng Anatasia. ” Lọ Lem vui vẻ trả lời và nhanh chóng đi làm công việc của mình không một chút than vãn hay buồn rầu.
Cô Lọ Lem (Tiếng Việt)
Dịch: Lương Văn Hồng, © Lương Văn Hồng
There was once a rich man whose wife lay sick, and when she felt her end drawing near she called to her only daughter to come near her bed, and said, “Dear child, be pious and good, and God will always take care of you, and I will look down upon you from heaven, and will be with you.” And then she closed her eyes and expired. The maiden went every day to her mother’s grave and wept, and was always pious and good. When the winter came the snow covered the grave with a white covering, and when the sun came in the early spring and melted it away, the man took to himself another wife.
The new wife brought two daughters home with her, and they were beautiful and fair in appearance, but at heart were, black and ugly. And then began very evil times for the poor step-daughter. “Is the stupid creature to sit in the same room with us?” said they; “those who eat food must earn it. Out upon her for a kitchen-maid!” They took away her pretty dresses, and put on her an old grey kirtle, and gave her wooden shoes to wear. “Just look now at the proud princess, how she is decked out!” cried they laughing, and then they sent her into the kitchen. There she was obliged to do heavy work from morning to night, get up early in the morning, draw water, make the fires, cook, and wash. Besides that, the sisters did their utmost to torment her, mocking her, and strewing peas and lentils among the ashes, and setting her to pick them up. In the evenings, when she was quite tired out with her hard day’s work, she had no bed to lie on, but was obliged to rest on the hearth among the cinders. And as she always looked dusty and dirty, they named her Cinderella.
It happened one day that the father went to the fair, and he asked his two step-daughters what he should bring back for them. “Fine clothes!” said one. “Pearls and jewels!” said the other. “But what will you have, Cinderella?” said he. “The first twig, father, that strikes against your hat on the way home; that is what I should like you to bring me.” So he bought for the two step-daughters fine clothes, pearls, and jewels, and on his way back, as he rode through a green lane, a hazel-twig struck against his hat; and he broke it off and carried it home with him. And when he reached home he gave to the step-daughters what they had wished for, and to Cinderella he gave the hazel-twig. She thanked him, and went to her mother’s grave, and planted this twig there, weeping so bitterly that the tears fell upon it and watered it, and it flourished and became a fine tree. Cinderella went to see it three times a day, and wept and prayed, and each time a white bird rose up from the tree, and if she uttered any wish the bird brought her whatever she had wished for.
Now if came to pass that the king ordained a festival that should last for three days, and to which all the beautiful young women of that country were bidden, so that the king’s son might choose a bride from among them. When the two stepdaughters heard that they too were bidden to appear, they felt very pleased, and they called Cinderella, and said, “Comb our hair, brush our shoes, and make our buckles fast, we are going to the wedding feast at the king’s castle.” Cinderella, when she heard this, could not help crying, for she too would have liked to go to the dance, and she begged her step-mother to allow her. “What, you Cinderella!” said she, “in all your dust and dirt, you want to go to the festival! you that have no dress and no shoes! you want to dance!” But as she persisted in asking, at last the step-mother said, “I have strewed a dish-full of lentils in the ashes, and if you can pick them all up again in two hours you may go with us.” Then the maiden went to the backdoor that led into the garden, and called out, “O gentle doves, O turtle-doves, And all the birds that be, The lentils that in ashes lie Come and pick up for me!
The good must be put in the dish, The bad you may eat if you wish.”
The good must be put in the dish, The bad you may eat if you wish.”
And as there was no one left in the house, Cinderella went to her mother’s grave, under the hazel bush, and cried,
“Little tree, little tree, shake over me, That silver and gold may come down and cover me.”
Then the bird threw down a dress of gold and silver, and a pair of slippers embroidered with silk and silver. , And in all haste she put on the dress and went to the festival. But her step-mother and sisters did not know her, and thought she must be a foreign princess, she looked so beautiful in her golden dress. Of Cinderella they never thought at all, and supposed that she was sitting at home, arid picking the lentils out of the ashes. The King’s son came to meet her, and took her by the hand and danced with her, and he refused to stand up with any one else, so that he might not be obliged to let go her hand; and when any one came to claim it he answered, “She is my partner.”
And when the evening came she wanted to go home, but the prince said he would go with her to take care of her, for he wanted to see where the beautiful maiden lived. But she escaped him, and jumped up into the pigeon-house. Then the prince waited until the father came, and told him the strange maiden had jumped into the pigeon-house. The father thought to himself, “It cannot surely be Cinderella,” and called for axes and hatchets, and had the pigeon-house cut down, but there was no one in it. And when they entered the house there sat Cinderella in her dirty clothes among the cinders, and a little oil-lamp burnt dimly in the chimney; for Cinderella had been very quick, and had jumped out of the pigeon-house again, and had run to the hazel bush; and there she had taken off her beautiful dress and had laid it on the grave, and the bird had carried it away again, and then she had put on her little gray kirtle again, and had sat down in. the kitchen among the cinders.
The next day, when the festival began anew, and the parents and step-sisters had gone to it, Cinderella went to the hazel bush and cried,
“Little tree, little tree, shake over me, That silver and gold may come down and cover me.”
Then the bird cast down a still more splendid dress than on the day before. And when she appeared in it among the guests every one was astonished at her beauty. The prince had been waiting until she came, and he took her hand and danced with her alone. And when any one else came to invite her he said, “She is my partner.” And when the evening came she wanted to go home, and the prince followed her, for he wanted to see to what house she belonged; but she broke away from him, and ran into the garden at the back of the house. There stood a fine large tree, bearing splendid pears; she leapt as lightly as a squirrel among the branches, and the prince did not know what had become of her. So he waited until the father came, and then he told him that the strange maiden had rushed from him, and that he thought she had gone up into the pear-tree. The father thought to himself, “It cannot surely be Cinderella,” and called for an axe, and felled the tree, but there was no one in it. And when they went into the kitchen there sat Cinderella among the cinders, as usual, for she had got down the other side of the tree, and had taken back her beautiful clothes to the bird on the hazel bush, and had put on her old grey kirtle again.
On the third day, when the parents and the step-children had set off, Cinderella went again to her mother’s grave, and said to the tree,
“Little tree, little tree, shake over me, That silver and gold may come down and cover me.”
Then the bird cast down a dress, the like of which had never been seen for splendour and brilliancy, and slippers that were of gold. And when she appeared in this dress at the feast nobody knew what to say for wonderment. The prince danced with her alone, and if any one else asked her he answered, “She is my partner.”
And when it was evening Cinderella wanted to go home, and the prince was about to go with her, when she ran past him so quickly that he could not follow her. But he had laid a plan, and had caused all the steps to be spread with pitch, so that as she rushed down them the left shoe of the maiden remained sticking in it. The prince picked it up, and saw that it was of gold, and very small and slender. The next morning he went to the father and told him that none should be his bride save the one whose foot the golden shoe should fit. Then the two sisters were very glad, because they had pretty feet. The eldest went to her room to try on the shoe, and her mother stood by. But she could not get her great toe into it, for the shoe was too small; then her mother handed her a knife, and said, “Cut the toe off, for when you are queen you will never have to go on foot.” So the girl cut her toe off, squeezed her foot into the shoe, concealed the pain, and went down to the prince. Then he took her with him on his horse as his bride, and rode off. They had to pass by the grave, and there sat the two pigeons on the hazel bush, and cried,
“There they go, there they go! There is blood on her shoe; The shoe is too small, Not the right bride at all!”
Then the prince looked at her shoe, and saw the blood flowing. And he turned his horse round and took the false bride home again, saying she was not the right one, and that the other sister must try on the shoe. So she went into her room to do so, and got her toes comfortably in, but her heel was too large. Then her mother handed her the knife, saying, “Cut a piece off your heel; when you are queen you will never have to go on foot.” So the girl cut a piece off her heel, and thrust her foot into the shoe, concealed the pain, and went down to the prince, who took his bride before him on his horse and rode off. When they passed by the hazel bush the two pigeons sat there and cried,
“There they go, there they go! There is blood on her shoe; The shoe is too small, Not the right bride at all!”
Then the prince looked at her foot, and saw how the blood was flowing from the shoe, and staining the white stocking. And he turned his horse round and brought the false bride home again. “This is not the right one,” said he, “have you no other daughter?” – “No,” said the man, “only my dead wife left behind her a little stunted Cinderella; it is impossible that she can be the bride.” But the King’s son ordered her to be sent for, but the mother said, “Oh no! she is much too dirty, I could not let her be seen.” But he would have her fetched, and so Cinderella had to appear. First she washed her face and hands quite clean, and went in and curtseyed to the prince, who held out to her the golden shoe. Then she sat down on a stool, drew her foot out of the heavy wooden shoe, and slipped it into the golden one, which fitted it perfectly. And when she stood up, and the prince looked in her face, he knew again the beautiful maiden that had danced with him, and he cried, “This is the right bride!” The step-mother and the two sisters were thunderstruck, and grew pale with anger; but he put Cinderella before him on his horse and rode off. And as they passed the hazel bush, the two white pigeons cried,
“There they go, there they go! No blood on her shoe; The shoe’s not too small, The right bride is she after all.”
And when they had thus cried, they came flying after and perched on Cinderella’s shoulders, one on the right, the other on the left, and so remained.
And when her wedding with the prince was appointed to be held the false sisters came, hoping to curry favour, and to take part in the festivities. So as the bridal procession went to the church, the eldest walked on the right side and the younger on the left, and the pigeons picked out an eye of each of them. And as they returned the elder was on the left side and the younger on the right, and the pigeons picked out the other eye of each of them. And so they were condemned to go blind for the rest of their days because of their wickedness and falsehood.
2 Sao Nữ Gây Ngưỡng Mộ Vì Chuyện Tình Đẹp Như Cổ Tích Lọ Lem Và Hoàng Tử
Tăng Thanh Hà và mới đây là Đặng Thu Thảo khiến nhiều người ngưỡng mộ vì có tình yêu đẹp như chuyện cổ tích Lọ Lem với hoàng tử.
Sau khi đăng quang Hoa hậu Việt Nam 2012, Thu Thảo bị tố gian dối về học vấn. Trong cuộc thi, Thu Thảo được ban tổ chức giới thiệu là sinh viên ngành Tài chính – Kế toán. Nhưng sau đó, có người tố Thu Thảo chỉ là học viên hệ trung cấp thuộc trường Đại học Tây Đô (Cần Thơ).
Tuy nhiên sau đó, Hoa hậu Thu Thảo đã được ban tổ chức và nhà trường minh oan. Thông tin chính thức được đưa ra là Thu Thảo đã kết thúc quá trình học trung cấp và chuyển sang học cao đẳng. Song, dù vậy, cô vẫn bị dư luận cho là học kém thì mới xin học ở hệ Trung cấp rồi liên thông Cao đẳng.
Bỏ qua những câu chuyện ồn ào, Thu Thảo chiếm được tình cảm của công chúng nhờ sự nhẹ nhàng, không thích sử dụng những chiêu trò để nổi tiếng. Trong 2 năm đương nhiệm, cô không để xảy ra bất cứ scandal nào về cuộc sống và hình ảnh của mình. Năm 2017, cô còn chính thức tốt nghiệp Thạc sĩ.
Sau 3 năm hẹn hò, mới đây Thu Thảo và bạn trai doanh nhân đã chính thức ấn định ngày “về chung một nhà” vào đầu tháng 10 tới đây. Có thể thấy chặng đường mà hoa hậu Thu Thảo trải qua giống như câu chuyện nàng Lọ Lem nổi tiếng khi tìm được hạnh phúc của cuộc đời mình.
Tăng Thanh Hà
“Ngọc nữ” Hà Tăng là một điển hình của hình mẫu người con gái Lọ Lem trưởng thành từ cuộc sống nghèo khó, vất vả.
Hà Tăng sinh ra trong một gia đình gốc Hoa ở Gò Công, Tiền Giang. Biến cố lớn đã xảy đến với gia đình ngày Hà còn nhỏ, bố làm ăn thất bại, phải bán cả nhà để trả nợ, mẹ từng là ca sĩ opera trước năm 1975 buộc phải thay bố cáng đáng gia đình.
11 tuổi, hàng ngày Thanh Hà thức dậy từ 4 giờ 30 sáng phụ mẹ nấu cơm để trưa đạp xe mang giao cho khách là nhân viên Tòa án quận Bình Thạnh, rồi sau đó mới đến trường.
Ngày nào cũng vậy, ăn xong cơm tối, cô học bài đến 9 giờ, và buộc phải đi ngủ để mai có sức khỏe phụ mẹ. Chiếc xe đạp cà tàng Hà đạp mỗi ngày là mượn của người chị con cậu. Những hôm không có xe, cô đi bộ hoặc đi xe buýt. Cơ cực như thế nhưng Hà Tăng vẫn không chút bi quan về cuộc sống nhờ tình yêu của mẹ. Bà đã truyền cho con gái niềm lạc quan, tin tưởng vào tương lai.
Biết con thích diễn kịch, mẹ âm thầm dẫn Hà đến Viện trao đổi Văn hóa Pháp để học. Từ đó, Tăng Thanh Hà trở thành diễn viên nhí của đội kịch. Việc học hành, phụ giúp mẹ vào ban ngày, tối đi diễn kịch đã chiếm hết toàn bộ thời gian của cô bé.
Tới năm 16 tuổi, Tăng Thanh Hà tham gia đóng phim và gây chú ý bằng Dốc tình. Sau đó đạo diễn Trần Mỹ Hà mời Thanh Hà vào vai Mộng Cầm trong phim Hàn Mặc Tử. Và đây cũng là cột mốc sáng chói để Tăng Thanh Hà từ một cô gái xinh xắn, dễ thương dần vụt sáng.
Tuy nhiên, đỉnh điểm của sự thành công chỉ đến với Hà Tăng khi cô đóng phim Bỗng dưng muốn khóc. Hình ảnh cô Trúc hồn nhiên, trong sáng nhưng cũng rất mạnh mẽ, quyết liệt đã chinh phục khán giả mọi lứa tuổi. Sau bộ phim, tên tuổi Tăng Thanh Hà nổi “như cồn”. Cô trở thành gương mặt đại diện của nhiều thương hiệu và luôn xuất hiện trong các sự kiện với phong thái thanh lịch, đẳng cấp.
Thành công, nổi tiếng và giàu có, không ngạc nhiên khi Hà Tăng có nhiều người theo đuổi. Và sau nhiều cuộc tình không thành, nữ diễn viên xinh đẹp đã tìm được hạnh phúc khi cô kết hôn với Louis Nguyễn – con trai một gia đình giàu có, quyền thế. Được biết, bố chồng Tăng Thanh Hà là Chủ tịch Hội đồng thành viên kiểm Tổng giám đốc một tập đoàn lớn có có trụ sở tại Việt Nam và các chi nhánh tại các nước châu Âu, Mỹ, Singapore, Philippines.
Hiện tại, tập đoàn của ông đang đầu tư cải tạo rất nhiều dự án bất động sản lớn ở HN và TP HCM. Đây cũng là công ty phân phối các thương hiệu thời trang nổi tiếng ở thế giới tại VN. Từ năm 2005 công ty của bố chồng Tăng Thanh Hà là một trong những nhà cung ứng hàng hóa chính yếu tại các khu kinh tế cửa khẩu như: Mộc Bài – Tây Ninh, Lao Bảo – Quảng Trị, Kim Thành – Lào Cai, Móng Cái – Quảng Ninh, Tịnh Biên – An Giang… với doanh số hàng năm trung bình 400 triệu USD cho tất cả các công ty.
Hiện sau 5 năm kết hôn, Hà Tăng đang hạnh phúc với tổ ấm nhỏ và có 2 con đủ nếp đủ tẻ.
Theo Thiên Di (Khampha.vn)
Bạn đang xem bài viết Truyện Cô Bé Lọ Lem trên website Anhngucongdong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!